Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

con đường dài và đầy gió (*)



[không.có.ảnh.minh.họa]



Có ba người kể cho tôi về cô đơn
Nỗi gì đó không biết - một người nói
cứ như mang theo mình một cái nhìn dầy dậm dặc
đến bất cứ đâu cũng chỉ thấy chênh vênh.

Lại một người không chịu được nỗi buồn
Như lao đầu tìm kiếm gì mãi miết không thấy
rồi nhận ra mình đang mãi miết kiếm tìm
một cái gì không biết
buồn lắm.

Còn một người không biết nhớ
lừng lững đi qua suốt những buổi trời chiều
những mùa thu,
những bình minh,
những đêm nghe tiếng quạ kêu trong vùng bóng tối tuyết rơi
rồi tự dưng Nhớ
cảm giác nhớ một ai đó
mà lâu lắm rồi mình không nhớ nỗi là ai.
Nhớ là nhớ, hay chỉ là nghĩ thôi?

Người cuối cùng không nói,
cũng cả không cười
sau một ngày không có lấy nỗi niềm vui
chỉ lặng lẽ ngồi nhìn đống tro tàn
của âm thầm những đợt sóng thời gian đang vẫy vùng trong ký ức:
Quá khứ mắc kẹt, hay chính tương lai đang trở về ám ảnh?

Gió vẫn thổi, vẫn thổi.



Có ba người kể cho tôi về cô đơn,
họ không nhắc gì đến chuyện từ bỏ
con đường dài và đầy gió
kể cả lúc đơn độc như chóp đỉnh hải đăng ngày đêm sương gió
như bị tóm gọn trong bàn tay gã khổng lồ
họ không thốt lên lời nào về sự đơn độc
dẫu chỉ một lần.


Có ba người kể cho tôi về cô đơn,
họ không bỏ cuộc bao giờ.

































(*) a long and winding road.


3 nhận xét: