Hiển thị các bài đăng có nhãn gái. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gái. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014
thật ấy?
nông nổi dịch thơ gái (chép) tặng ha ha
*
who are you,
really?
you are not a name
or a height, or a weight
or a gender
you are not an age
and you are not where you
are from
you are your favorite books
and the songs stuck in your head
you are your thoughts
and what you eat for breakfast
on saturday mornings
you are a thousand things
but everyone chooses
to see the million things
you are not
you are not
where you are from
you are
where you're going
and i'd like
to go there
too
**
Anh là ai,
thật ấy?
anh không phải cái tên
hay chiều cao, hay cân nặng
hay giới tính
anh không phải tháng năm tồn tại
càng không phải nơi chốn anh
rời đi
anh là cuốn sách ưa thích
và bài hát đòng đưa trong trí
anh là những ý nghĩ
và là bữa điểm tâm trên bàn
vào buổi sáng thứ bảy
anh là hàng ngàn thứ
song mọi người muốn
thấy ti tỉ thứ khác
không là anh
anh không phải
nơi anh rời đi
anh là
nơi đang đến
và em những muốn
đến được đó
cùng anh.
m.k.
Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014
Ở công ty
Khoảng 4g chiều có tiếng gọi mở e-sai. Nắng thế nên dội từ mặt sàn xi măng tráng bóng đổ một mảng xiên vàng nhạt trên cửa phòng.
Phòng máy lạnh lúc nào cũng bật; hiếm có khi nào 25 đ ộ. Không có cửa sổ.
Mất khoảng 2 phút để đ ến phòng tài liệu (TECS). Thêm 3 phút nữa thì đến cổng. 3 phút gian truân, khoảng sân trống ngập nắng.
Căn tin nằm ở giữa 3 phút ngập nắng. Cơm đây ăn không thấy ngán như cơm mấy u buổi tối. Có lẽ giờ cơm nghĩa là gần hết ca sáng. Sắp về.
Cách giấc ngủ 3 phút ngập nắng và 15 phút chạy xe không tắy đường.
Bù lại tối gió lộng.
Đứng trước landside hay ngồi phía bê kia, quanh chòi hút thuốc, đều được. Thuốc hút tối, dù đầy gió, vẫn say như thường.
Kế bên chòi đứng một cái cây, trông như họ sung. Lá thưa thớt và rủ rượi, như hai nét vẽ mỏng, thẳng đứng trên cái bệ xi măng đ ăjc giữa biển nắng.
Bấy giờ bắt đầu ra lá mới, xanh mướt.
Anh nghĩ là trời sắp mưa.
Em đã thấy mùa xuân chưa?
Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014
Ngày hôm qua
Chiều đạp xe trên phố, gió phía cuối đường dài
Gió cuốn lối em đi vào hàng cây xanh thơm tóc em.
Trời lạnh còn bọn tôi thì đang uống bia. Có cái gì đó của ngày hôm qua thổi đến. Hoá ra phụng hiến là một từ có thật, được cả Đào Duy Anh chép lại. Thời tiết thật nhiễu nhương quá thể, mới tháng một mà bằng lăng đã tím cành. Những cây mai vặt trụi lá, đứng chờ tết như một mớ gạc sừng, chờ gì?
mới đó mà đã một năm, gió phía cuối con đường, còn dài.
Tôi nghĩ mùa xuân phía trước hãy còn dài.
Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013
Mùa lạt - 03
Bài đăng trên facebook, pốt lại bên này để câu viu.
*
Tôi thật không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thật không biết rắc rối mình vừa va phải nó rắc rối như thế nào.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi rẽ trái. Vừa trả lái cho thân xe thẳng với làn đường thì một bóng đen xuất hiện đứng chắn trước đầu xe. Cây gậy trắng đưa lên ra dấu cho xe tấp vào lề. Rồi một bóng đen khác xuất hiện với kẹp hồ sơ chào thủ tục các bước và hỏi tôi cho xem giấy tờ. Tôi không kịp nghĩ gì. Tôi không cả sợ hãi hoặc lo lắng. Chỉ như là một ý nghĩ vụt hiện lên và tôi buộc miệng thành tiếng 'làm chuyên đề hả anh?'. Người kia đáp lại 'chuyên đề gì đâu?'. Mãi sau này tôi mới ngờ ngợ dường như có chút gì ấp úng trong giọng nói của anh.
Rồi tôi mở ba lô lấy bóp lấy giấy tờ trình ra. Trong lúc tôi loay hoay thì anh ta có nói cái gì như là ý hỏi 'anh công tác ở đâu?', chẳng kịp nghĩ gì, chẳng nghĩ ra gì khác, tôi đáp bừa 'dạ, em làm ở VPLS.'
Anh ta xem kỹ từng thể loại giấy tờ rồi nói bảo hiểm anh hết hạn rồi, rồi tiếp 'anh có thẻ luật sư thì lấy ra, có gì thì anh em thông cảm cho', tôi lại đáp bừa 'dạ, em đang thực tập chưa có thẻ'. - 'Mới ra trường à? thôi lần này anh em thông cảm bỏ qua cho anh đi đi, nhớ lần sau quẹo thì bật đèn xi nhan nha.' Nhận lại giấy tờ rồi tôi lái xe đi. Những người khác vẫn còn đứng lại phía sau. Thế là thế nào?
Suốt thời gian đó tôi không hề ngẩng đầu lên, tôi không hề nhìn thấy mặt người công an đó. Giống như là bóng tối. Giống như trong bóng tối. Giống như khi ngồi trên cầu nhìn những vệt đèn xe loang trên mặt nước hiện ra rồi biến mất mỗi khi một chiếc xe lướt qua phía trên. Tôi không nhớ cô. Tôi nghĩ về cô. Chúng tôi hiện không cùng nhau. Thành phố vắng bóng cô. Tôi nghĩ về sự xa cách này. Và điều đó làm tôi khó chịu.
Tôi chẳng có gì để nói. Tôi cũng chẳng có số của cô. Và điều đó càng làm cô xa xôi tôi hơn nữa. Và điều đó càng làm tôi khó chịu nhiều hơn nữa.
Có lẽ Miu nói đúng. Chỉ cần được sống dưới cùng một bầu trời. Thế thôi.
Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012
tháng năm xao xuyến
*phần đầu là chép lại của/giùm Tr. nha Tr. nha.
1.
Trời lạnh rồi em có biết không
những con chuồn chuồn nằm dài bên bậu cửa
những ô cửa sổ không có chắn song
những ô thuyền lỉnh kỉnh những hộc gỗ
không ai nhớ nhau hôm nay
tôi thả mình trôi trên sông
tôi thả mình trôi theo dòng
chẳng có đèn vàng nhấp nháy
không ai nhớ tôi hôm nay.
2.
Cuộc đời vô sỉ
sao không là những tiếng đàn lụa mềm vắt qua căn nhà khảm gỗ
buổi trưa hanh nong
nỗi nhớ là cát lún
đại lộ ngã ba
tiếng chim hót những giờ hửng sáng
cá vàng và tự do
cả nỗi buồn cũng vô sỉ.
em lùn.
3.
những ngày tháng ba thơm mùi nắng
ve kêu mong nhớ hè
những ngày tháng năm ngập đường ướt
cùng nỗi nhớ Hà Nội
xuyến xao.
Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012
Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012
Ghi chú về nỗi nhớ
Là một cái bẫy tâm lý. Đầu tiên là những biểu hiện rất trung dung như: chộn rộn, bồn chồn, chân tay rụng rời, đầu óc mơ màng, hay quá nữa là khó thở tức ngực v.v.. Những triệu chứng có thể là biểu hiện của bất cứ nguồn cơn nào khả dĩ gây nên chứng ép tim. Nó khiến vật chủ (trong trường hợp này là người) khó thể làm gì khác ngoài trưng mình trịu trận những cơn giày vò. Giày vò hơi quá, ở mức độ nhẹ nhàng hơn ta gọi là dép vò. Từng cơn từng cơn dép vò kéo đến như sóng biển nối nhau vỗ bờ.
Giữa những đợt sóng vò như thế, vô tình hay cố ý, may mắn hay xui rủi, nhanh chóng hay chậm rãi, vật chủ nhận ra một nguồn kích thích, mà đối với những triệu chứng vừa trên, là một nguồn cơn có tác dụng xoa dịu toa lớn. Việc nhận ra này có được là nhờ nghĩ. Nghĩ về một người nào đó là hoàn toàn khác với việc nhớ. Khác biệt này cơ bản giống với sự phân biệt giữa buồn và chán: chán khiến ăn lạc mất vị ngon; trong khi cái kia ăn cũng chẳng buồn.
Sau cái lần đầu tiên ấy, vật chủ được khuyến khích bởi những tác động xoa dịu của việc nghĩ, đồng thời bị thúc giục bởi những kích thích khó chịu kể trên sẽ có xu hướng nghĩ về cái nguồn cơn êm dịu đó một cách thường xuyên hơn. Cái gạch chân ở trên là rất quan trọng nhé, khác đi một chút là thành ra cái khác rồi.
Nghĩ dần thành quen. Tới một lúc mà những quá trình kể trên gầu như đồng loạt diễn ra, tức là không còn phân biệt đâu là nguyên nhân thúc đẩy, đâu là nguồn cơn phần thưởng, đâu là thật đâu là ảo nữa thì chính xác vật chủ đã chuyển hẳn sang một giai đoạn mới, gọi là lậm. Còn nhớ, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi của sáng tạo, một chớp loé sáng khi bạn nhận ra cái-gì đằng sau những xung đột trái chiều đó. Nhớ là khoảnh khắc mà lần đầu tiên bạn gắn một hình ảnh nối liền phần khó chịu với êm dịu: những gì đẹp đẽ nhất, hoặc đã từng.
Mà những gì đẹp đẽ nhất mà ta may mắn có được, cách tốt nhất để lưu giữ, là tiêm vào tĩnh mạch để nó chạy về tim. (*)
Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012
tiểu biệt thắng tân hôn
Giọng này đang rất sến, thích hợp để làm thơ. Nhưng chẳng còn nhà thơ nào dưới tầng hầm; những căn nhà trống cả giấc ngủ trưa. Thế nên là nói nhảm.
Giữa lưng chừng cuộc vui, tôi chỉ muốn úp mặt vào tay rồi khóc. Có làm thế được không? - Chúng ta khóc, và thời gian không trôi nữa.
Không phải là buồn, chỉ muồn chui vào trong góc, rồi khóc. Nước mắt có phải niềm vui đâu, mà dè xẻn.
Như một buổi nào không cần biết, ngồi tơ hơ mà quặn thắt dập dồn: những cơn đau t[r]ym nổ vang lồng ngực. Đầu vang váng, và tay chân bủn rủn; theo sau từng hồi từng hồi dồn dập. Hơi thở gấp, mắt như dại đi. Không biết có ai quanh đây không; không cần biết là ai nữa. Như mang chì trước ngực, mà từng chập từng chập nóng ran bụng. (Như một cơn mắc nghẹn, treo đủnh đỉnh trước ngực.) Trạng thái này được gọi là say càfê. Và dịu dàng là đêm, huyền diệu chẳng phải chỉ là cô gái xấu xí: bữa này không càfê; nước chanh cũng làm ép tim?
Mà có hề chi, dù gì t[r]ym đau cũng chỉ kéo dài ba năm.
Vừa trên là bố láo đấy, cơn đau dài ba ngày thôi thì hoặc là lên bàn mổ, hoặc là lên bàn thờ rồi.
Nhưng không phải hễ cứ muốn là lên được. Cũng như không phải muốn là được phép mơ. Kinh nghiệm lúc này đóng vai trò tối quan trọng: đối phó với những cơn tâm lý bất ổn, mọi phán đoán lý tính đều chệch hướng. Bị dằn xé giữa những kích thích trái chiều là một trải nghiệm khôn kham, nếu thiếu sự điều chỉnh của kinh nghiệm.
Mấu chốt là tránh đối đầu trực diện: tránh toàn diện. Trì hoãn những lúc đối diện đơn đã độc đấu như thế, bố khỉ không thì hại t[r]ym lắm! Kinh nghiệm lúc này phát huy tác dụng vô cùng to lớn: thay vì vùi mình suốt ngày vào những ảo tượng, sẽ nhanh chóng chuyển hướng các nguồn lực tập trung vào các chủ đề trung dung hơn. Nhờ đó thiết lập nên một trạng thái giả cân bằng. Nhờ đó lý trí còn hữu dụng và tâm lý không rơi vào một trạng huống mà dân gian gọi là thần kinh thất thường, hay nửa điên nửa dại. Câu này là nói quá, không phải tin.
Ích lợi lớn nhất nhờ sự có mặt của kinh nghiệm, đó là tránh được những cơn trượt dài không vận tốc gốc nhưng tháo mẹ nó cái phanh/thắng: đối tượng-nạn nhân sẽ nhanh chóng đạt đến vận tốc cực đại rồi tiếp tục lao đi lao đi lao đi lao đi lao đi lao đi lao đi... và mãi như vậy, nếu không có sự xuất hiện của một lực tác dụng cùng tính chất nào khác, thì Newton bảo rằng, chuyển động đó là chuyển động đều mãi mãi. Kinh nghiệm sẽ làm mọi sự hơi khác đi - dù ít nhưng vẫn khác; và một cơ hội để có thể tận hưởng những luồng xung lực trái chiều dằn xé, trong khi vẫn còn đủ tỉnh táo để hất mặt lên mà tự trào: anh không có ngu, mặc dù có dại gái. Quả là sự vô tích sự không thể chịu đựng nổi của tồn tại.
Nhưng tất cả những gì kinh nghiệm làm được chỉ là trì hoãn thời khắc đó mà thôi. Hoãn cái thời điểm của tất yếu đó chậm lại ít nhiều, chứ không thể tránh được cú bắn nút chung cuộc của chai champagne đã bị xóc lên liên hồi. Trạng thái giả cân bằng vốn như viên bi đặt trên đỉnh một đỉnh cao chung quanh là các triền dốc. Chỉ một tác động nhỏ, theo bất kỳ hướng nào cũng có thể là khởi đầu cho một cuộc đổ dốc cấp kỳ. Mà đích đến không thể là gì khác ngoài sự im lặng mãi mãi. Nó giống như một lần chạm tay vào điều ước rồi biến mất cùng nỗi buồn, mãi mãi.
Và đó chính là lý do vì sao tiểu biệt thắng tân hôn. Thắng, ở đây, nghĩa là mạnh hơn, dù vốn chẳng bao giờ có thắng thua.
Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011
Giáng sinh ở Sài Gòn
*do sơ suất bài đã được pốt lên khi chỉ vừa xong phần tít nên phải giấu bén đi chờ đủ lông đủ cánh mới lại pốt, vì vậy thật lòng xin lỗi các bác đã đổ xô vào xem mà lại hoá công cốc. sự nhiệt tình của các bác là niềm cổ vũ lớn lao cho em tiếp tục bám trụ sự nghiệm nói nhảm nơi này.
Đói giục giã dắt xe ra đường tìm của bỏ bụng, đi ngang qua tu viện, thấy sáng choang cả dãy phòng tầng áp mái trên cao. Dưới này, hàng quán vẫn buôn buôn bán bán. Cơm hết sớm. Có lẽ do trời lạnh. Lúc quành về, trước khi rẽ vào khúc quanh, còn kịp thấy từng nhóm người đi bộ, tràn cả xuống lòng đường. Họ đi chậm, ăn mặc đường hoàng. Họ đi chậm, không thấy cười đùa. Những người đi lễ sớm. Còn 4 tiếng nữa.
Sài Gòn không có mùa đông. Những đêm gió mát lành càng làm lòng người nao nức nỗi thèm thuồng một mùa lạnh buốt. Bởi vì trời lạnh nên người ta cần có nhau, hay bởi vì lòng người cần có nhau nên trời trở lạnh? Hạnh phúc nở trên những đôi môi cười, hay chỉ là để cảm thấy mình đẹp? Không biết được. Hạnh phúc là cái gì đó quá mơ hồ để có thể diễn đạt thành lời. Nhưng để cảm thấy mình đẹp thì lại là chuyện khác.
***
Có ti tỉ cách để cảm thấy mình đẹp. Để cảm thấy mình đẹp thì có thể đi chơi mua sắm sửa soạn. Để có thể thấy mình đẹp thì có thể chơi nghệ thuật học đàn học hát học khiêu vũ. Để có thể thấy mình đẹp, có thể chơi thể thao thể dục thể hình và kể cả bơi không biết nhét vào loại thể nào. Hoặc đơn giản để có thể thấy mình đẹp, người ta có thể soi gương rồi cười. Dứt khoát đọc sách chỉ thêm nếp nhăn lên trán, rắc tiêu lên tóc kẻ đầu xanh hay bạc trắng lửa hồng mái đầu bạc, nếu có còn.
Để cảm thấy mình đẹp, họ có thể làm nhiều việc khác nữa. Để có thể cảm thấy mình đẹp, họ có thể ăn vận đẹp rồi hẹn hò cùng nhau xuống phố ngắm đèn, dù rằng đèn năm nào cũng hại mắt như năm nào. Để cảm thấy mình đẹp, họ có thể hát, cùng nhau hay một mình. Hoặc để cảm thấy mình đẹp, họ có thể viết blog: Tôi viết blog, nghĩa là tôi tồn tại. Tồn tại là tồn lại, nghĩa là không ai đoái hoài đến nữa lâu rồi.
***
Giả thử vũ trụ vừa tròn một ngày tuổi, thì trái đất chỉ mới xuất hiện được khoảng 8 giờ, và thời gian tồn tại của loài người cũng không dài hơn một cái chớp mắt. Nghĩa là tính từ thời điểm Vụ nổ lớn đến lúc chúng ta, hậu duệ của những con linh trưởng biết tư duy, nhận thức được sự tồn tại của mình và lần ngược đến sự tồn tại của vũ trụ, mới chỉ là hôm qua. Vũ trụ chờ suốt 14 tỷ năm để con người có thể chứng kiểm sự tồn tại của nó. Con người chờ suốt hàng những ngày dài để rồi chỉ trong một chớp mắt, nhận thấy tình yêu. Và thế giới không còn như trước nữa.
Sau một chớp loà, rồi mọi sự đổi khác. Người con trai/đàn ông tìm ra người con gái/đàn bà để chỉ cho mình thấy: trái tim ở đây. Tình yêu ở đây.
Như một chớp loà. Và thế giới không bao giờ như trước nữa.
***
Trời lạnh. Những con chó nằm lim dim trong sân. Ngủ suốt ngày.
Chiều le lói vài ánh chạng vạng. Ông cụ thong thả guồng từng vòng xe lướt qua lổn nhổn những gạch cát hai bên vệ đường. Cụ bà nơi yên sau, chân vắt chéo, áo len màu ấm. Gió thổi mây đưa chiều đi ngủ. Không thấy mặt trời.
Có bao nhiêu cuộc đời cùng trôi qua sát-na này?
Không biết được.
***
Buổi chiều hôm ấy nước dâng cao dập dềnh. Đi giữa trời lộng gió mà lòng nôn nao khôn tả. Như là bắt gặp nỗi nhớ. Nỗi nhớ một cái gì đó khiến ta đang làm cái gì đó nửa chừng lại nghĩ đến một cái gì đó khác nữa. Thường là nghĩ đến gái. Thường là có tí chút nuối tiếc. Như nhớ về một dòng sông đã trôi qua đời mình.
Như một chớp loà và lòng muốn yêu người da diết. Yêu em tha thiết!
***
Đêm Sài Gòn không có Giáng sinh; ngoài những sân lễ đường hay nơi nhà nguyện, niềm vui tấp nập trên môi không biết bao nhiêu người hớn hở; không cùng một giấc mơ. Không có tuyết. Paustovsky không thể sống mãi và chúng tôi không thể trẻ hoài.
Duy nhất một lần trong năm, 6 quả chuông của Nhà thờ Đức Bà đồng loạt kêu vang, điểm báo thời khắc Lễ Canh thức bắt đầu. Thực hư chưa biết được.
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011
42
***
như buổi sáng thành phố hôm nay: trời nhiều mây và gió mát rượi; như thoảng mùi nhang thơm toả ra từ một ngôi nhà bên đường; như gió buổi chiều nhàn hạ lướt qua mặt hồ phẳng lặng. dịu dàng, như là em dịu dàng.
như nghe thấy mình của gần mười năm trước, ngồi trước sân mà gống rào những bài hát của Bức tường.
như buổi chiều nắng mê dại, như nhớ em "phi điên cuồng"
như của hôm qua qua rồi.
***
như một tối nằm đọc Đồi thỏ, nghe Quái vật tí hon, và nước mắt chảy dài,
Ới, ông trời của tôi
nhiều năm qua bạn trời ở đâu?
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
một chuyến bay đêm(*)
1.
thành phố dài bao xa
vắt ngang qua cơn gió
giữa chừng mưa trở nặng
loà nhoà ánh đèn vàng
những nỗi buồn không tan
2.
hay là đoá cúc dại
gởi nỗi buồn vào tôi
như một buổi sớm mai
tôi nỗi buồn đi mất
chẳng cần nhớ đường về
3.
nỗi nhớ đêm màu gì?
không phải là tình yêu
là cái gì be bé
là cái gì to to
đang đêm thành phố ngủ
mang nỗi buồn về cùng
4.
những ngày nắng tháng ba
hoa vàng nở khắp đồi
Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011
liều mình như chưa có,
làm điều mình chưa bao giờ làm (*)

mùa thu là mùa thể thao-vận động, Adachi đã nói.
Adachi là một thể loại gì đấy, mà không đọc thì thôi, đọc vào thì sến, mà là sến không đỡ được; Adachi là một thể loại truyện sến tốt tốt.
quán xanh là một nơi nào đó mát mát, xanh xanh mà lại còn thơm thơm.
trời mưa chủ nhật, là một cái gì đó quá thư thái đến độ người ta có thể quên cả cơm trưa mà thòm thèm cơn chiều; chủ nhật trời mưa là một buổi tốt tốt.
và cuộc đời này cũng là một chốn trú c[t]hân tốt tốt, phải không em?
Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011
nữ nhân hào kiệt hay tổn thương là gái tính.
* tên nhân vật trong bài đã được thay đổi, không phải để bảo vệ sự riêng tư, mà vì tui thích đổi. bài đăng lượm về mà chưa báo cho tác giả biết, bởi coi thì coi mà la nho nhỏ thôi nghe.
"Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ta cũng chẳng yêu ta."
Thời nay nói:
Không cần phải tốn công lừa dối phụ nữ, vì chính họ đã tự lừa dối họ.
Họ vì họ, mà phụ nữ không vì bản thân. Chúng ta đã quen được dạy phải yêu thương, vị tha, chung thủy.
Người ta đánh đồng hoa và phụ nữ, phụ nữ và tình yêu. Chúng ta vì thế được "lập trình" yêu thương. Hết lòng. Mong manh là cái đẹp. Tổn thương là nữ tính.
Đàn ông có được lập trình vậy không? Không. Họ phải khôn ngoan, vững vàng, có tiếng tăm với đời.
Đặt bản thân lên trước, để mọi người bảo là thứ đàn bà ích kỷ nhỏ nhen tầm thường, có thể sẽ sống sót.
Đặt tình yêu là thứ gia vị. Cuộc sống có đủ thăng trầm rồi, tìm và yêu thứ nhẹ nhàng. Còn tình yêu đó có vĩ đại, con người đó đáng để ta hy sinh hay không, cần nhều thời gian và sư kiện để xem xét.
Chò, nếu có, thì Chò cứ yêu đi, yêu lãng mạn, yêu mộng mơ, dám yêu dám hận, kểu gì cũng được, chỉ nhớ giữ cho mình một con mắt mở. Vì cuộc đời Chò quá đẹp, để có thể bó phí cho ai đó làm nhàu nát nó.
Và người con gái phải nhớ, mình không phải pha lê Tiệp Khắc - đập là bể. Quả tim có sự sống, như cây sẽ lại đâm chồi. Một năm có bốn mùa, nếu có một mùa mang tên Tuyệt vọng, thì nó rồi cũng sẽ qua.
- Đầu Lâu
2.
Nim,
Tối qua, dì La tình cờ bật ti vi lên và xem được một xíu "The Glee project", chương trình tuyển diễn viên cho phim truyền hình Glee phần ba. Ryan Murphy, đạo diễn phim, đã nhận xét một bạn thí sinh, đại khái như thế này: Tui thấy bạn rất tuyệt blah blah blah. Duy chỉ có một điều làm bạn "thiệt thòi" hơn ba thí sinh còn lại là suốt cả cuộc thi tui chưa bao giờ thấy bạn vulnerable. Vulnerability là điều mà nhiều người thích ở Glee vì họ nhìn thấy bản thân mình trong đó. Ở Glee, ai cũng từng một lần vulnerable, dù đã từng mạnh mẽ nhất. Họ có ước mơ, rồi đến một ngày ước mơ nhỏ xinh đó vỡ ra từng mảnh, và họ be vulnerable ...
Những điều Ryan Murphy nói đã gây ấn tượng rất mạnh với dì. Hồi dì mười chín hai mươi tuổi như các bạn thí sinh này, không ai nói cho dì nghe điều đó, hoặc có thể đã có người nói nhưng dì hoặc hung hăng cố chấp hoặc chưa đủ hiểu biết để đón nhận nó. Dì luôn ước mình đã có thể thấu hiểu điều này sớm hơn. Rằng being vulnerable is O.K. How uncertainty and constant change can be O.K. Sai lầm, thất bại, yếu ớt, chia tay, li dị, phá sản ... is O.K. Với Ryan, ổng còn mong nhìn thấy vulnerability ở thí sinh của mình. Hey, ai có thể đứng trước người khác để nói điều này cơ chứ: Êh, tao mong nhìn thấy mày thất bại, sai lầm, yếu ớt, mong manh dễ vỡ...? Những điều đó mà cũng được trông ngóng mong chờ ư? Những điều mà trước đây dì tránh như hủi, cố gắng xây thành đắp lũy để ngăn mình không dính líu tới bọn hắn vì nếu thế thì đời mình toi rồi...
Ngày mai, con tròn tháng. Dì mong con đủ may mắn để gặp được một người nói cho con nghe những điều tương tự như ông Ryan Murphy và đủ hiểu biết để đón nhận những lời đó như là chiếc chìa khóa mở mang đầu óc con ra với thế giới vô cùng rộng lớn và vi diệu này. Cái thế giới mà ở đó, con sẽ hiểu được rằng: The opposite is also true.
P/S: Tối nay là trung thu nè Nim.
Tối qua, dì La tình cờ bật ti vi lên và xem được một xíu "The Glee project", chương trình tuyển diễn viên cho phim truyền hình Glee phần ba. Ryan Murphy, đạo diễn phim, đã nhận xét một bạn thí sinh, đại khái như thế này: Tui thấy bạn rất tuyệt blah blah blah. Duy chỉ có một điều làm bạn "thiệt thòi" hơn ba thí sinh còn lại là suốt cả cuộc thi tui chưa bao giờ thấy bạn vulnerable. Vulnerability là điều mà nhiều người thích ở Glee vì họ nhìn thấy bản thân mình trong đó. Ở Glee, ai cũng từng một lần vulnerable, dù đã từng mạnh mẽ nhất. Họ có ước mơ, rồi đến một ngày ước mơ nhỏ xinh đó vỡ ra từng mảnh, và họ be vulnerable ...
Những điều Ryan Murphy nói đã gây ấn tượng rất mạnh với dì. Hồi dì mười chín hai mươi tuổi như các bạn thí sinh này, không ai nói cho dì nghe điều đó, hoặc có thể đã có người nói nhưng dì hoặc hung hăng cố chấp hoặc chưa đủ hiểu biết để đón nhận nó. Dì luôn ước mình đã có thể thấu hiểu điều này sớm hơn. Rằng being vulnerable is O.K. How uncertainty and constant change can be O.K. Sai lầm, thất bại, yếu ớt, chia tay, li dị, phá sản ... is O.K. Với Ryan, ổng còn mong nhìn thấy vulnerability ở thí sinh của mình. Hey, ai có thể đứng trước người khác để nói điều này cơ chứ: Êh, tao mong nhìn thấy mày thất bại, sai lầm, yếu ớt, mong manh dễ vỡ...? Những điều đó mà cũng được trông ngóng mong chờ ư? Những điều mà trước đây dì tránh như hủi, cố gắng xây thành đắp lũy để ngăn mình không dính líu tới bọn hắn vì nếu thế thì đời mình toi rồi...
Ngày mai, con tròn tháng. Dì mong con đủ may mắn để gặp được một người nói cho con nghe những điều tương tự như ông Ryan Murphy và đủ hiểu biết để đón nhận những lời đó như là chiếc chìa khóa mở mang đầu óc con ra với thế giới vô cùng rộng lớn và vi diệu này. Cái thế giới mà ở đó, con sẽ hiểu được rằng: The opposite is also true.
P/S: Tối nay là trung thu nè Nim.
- Bảo Anh
Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011
Everyman
*tiếp tục sự nghiệp câu vêu + chém gió vĩ đại: vâng, iem chém đây.
View Earlier Messages
1 Day1 Week2 Weeks1 Month3 Months6 Months1 YearAll
Thảo tắm.mưa 2:10 AM
bạn
beokii 2:10 AM
hả?
Thảo tắm.mưa 2:10 AM
film cuối cùng mà bạn coi là film dì dậy
beokii 2:10 AM
capitalism: a love story
Thảo tắm.mưa 2:12 AM
ah
tui có một thắc mắc
beokii 2:12 AM
?
Thảo tắm.mưa 2:13 AM
những film sản xuất sau năm 09 bạn thấy nhịp của nó so với những năm trước khác nhiều hong ?
beokii 2:13 AM
làm sao tui biết
Thảo tắm.mưa 2:14 AM
tui đang hỏi cảm nhận của bạn mà
beokii 2:14 AM
đó,
tui hông biết
Thảo tắm.mưa 2:14 AM
dậy thôi
thử kể hai ba film bạn thích mà nó được sản xuất gần đây đi
beokii 2:15 AM
temple grandin
Thảo tắm.mưa 2:16 AM
để tui search coi
còn film nào nữa hong ?
beokii 2:16 AM
capitalism: a love story
Thảo tắm.mưa 2:16 AM
uhm
còn film thứ 3 có thể có ?
beokii 2:17 AM
flowers (phim nhật)
Thảo tắm.mưa 2:18 AM
trong một cái film thì cái gì đụng bạn nhiều nhứt?
beokii 2:19 AM
chả biết được
tuỳ phim
Thảo tắm.mưa 2:19 AM
thí dụ capitalism a love story đi
beokii 2:19 AM
thường một phim hay thì phải kể được một cái gì đó
quyền lực cho kẻ yếu
Thảo tắm.mưa 2:20 AM
ah chen ngang một chút
bạn coi the pianist chưa
beokii 2:20 AM
chưa
Thảo tắm.mưa 2:20 AM
cái film có poster bàn tay oánh đàn
chừng nào lỡ coi nhớ nói tui nghe bạn thấy nó hay hong
àh
bạn có nghĩ lúc coi film mà mình thích được xúc động bởi nó thì đó là vì nguyên nhân nào hong, và bạn có nghĩ đưa đẩy cho ng ta xúc động cũng là một kiểu tuyệt kỹ có thể được làm dù ở đó không có cảm xúc thiệt để bôi trơn cho nó chạy hong ?
beokii 2:23 AM
cũng giống như đọc sách thôi, cái làm mình thích thì thường là cái đẹp
còn cảm xúc lên hay xuống thì cũng còn tuỳ
nhưng thường khi thấy cái gì mà mình thấy đẹp, thường thì cơ thể sẽ phản ứng lại bằng một cảm giác gọi là sướng
cảm giác sướng đó, hay còn gọi là cảm xúc, thì không có giả
Thảo tắm.mưa 2:25 AM
dù đó là sướng sướng hay sướng khổ thì cũng sẽ khiến mình ưng thuận và cảm thấy nó ?
và chịu cảm thấy nó chứ
beokii 2:26 AM
có thể là nó bắt nguồn từ ngộ nhận, hay hiểu nhầm, hay tệ nhất là, cái đẹp trá nguỵ thì cảm xúc vẫn là thiệt
và mình vẫn sướng
còn việc tạo ra những tình huống hay dẫn hướng cho cảm xúc xuất hiện ở người xem/đọc là tài kể chuyện của người sáng tạo; đối với cuốn sách là nghệ thuật kể chuyện của người viết, còn đối với bộ phim thì là tổng hoà nhiều yếu tố của một tập thể
không định nghĩa được cái đẹp, nhưng thường cái đẹp có tính chân lý, nghĩa là điều gì mình thấy đẹp thì thường nó có tính vững bền, và, trong nhiều trường hợp, có tính hợp thức về mặt đạo đức
nghĩa là cái đẹp, thường là, cái thiện
nhưng không phải lúc nào cũng vậy
cái đẹp thì là cái đẹp thôi, còn cái thiện chỉ là một biểu hiện không phải lúc nào cũng bắt buộc gắn liền
còn việc nhận ra mảng miếng của người viết/ bộ phim, thì không có nghĩa đó không phải cảm xúc thật
điều đó chỉ có nghĩa là mình già mẹ nó rồi, không dễ bị lừa nữa
còn cái việc ưng thuận, chịu cảm thấy hay đại loại gọi là cảm nhận đó là một câu chuyện khác
liên quan tới tiềm thức, khẩu vị và có khi thời điểm tiếp nhận nữa
Thảo tắm.mưa 2:31 AM
ừ hiểu rồi
cảm ơn bạn
bạn tính đi ngủ chưa?
beokii 2:32 AM
chưa biết nữa
giờ đang thèm gái
Thảo tắm.mưa 2:33 AM
ồh chuyện này hơi khó hiểu
beokii 2:33 AM
gì?
chả lẽ thèm trai thì mới dễ hiểu?
Thảo tắm.mưa 2:33 AM
không biết bạn thèm gái như thế nào và ra sao
hahahhaha
'.' hong
beokii 2:33 AM
giỡn quài
[...
-kiểm duyệt bỏ-
...]
beokii 2:35 AM
tức là người tình
[...
...]
mà nhìn chung có lẽ cũng giống nhau, thèm gái hay thèm trai cùng là thèm người tình
tình thôi, yêu hay không thì chưa tính tới
bên nào thì biết bên đó, không cần biết bên kia làm gì
nếu sau này có cho trai thèm thì hỏi nó nói cho nghe, có lẽ sẽ mường tượng được
nhưng giờ thì không cần hiểu
Thảo tắm.mưa 2:38 AM
bạn chưa biết có ngủ không kia
beokii 2:38 AM
gì?
Thảo tắm.mưa 2:38 AM
bạn lúc này đã hiểu tình yêu là gì chưa
beokii 2:38 AM
chả biết
Thảo tắm.mưa 2:38 AM
là không thèm biếc luông hay chưa có biết ?
beokii 2:38 AM
giống như số phức, có phần thực với phần ảo
nó lúc nào phần ảo cũng nhiều hơn
Thảo tắm.mưa 2:39 AM
vậy thì người thông minh hơn hay người ngu hơn sẽ yêu lâu hơn?
để nhận ra phần ảo để tạo ra phần ảo tiếp theo
hay để không nhận ra nó
beokii 2:40 AM
về lý thuyết thì yêu là một phản ứng chức năng của cơ thể phản ứng lại một loại kích thích phù hợp xuất hiện
lúc đó thì chả còn ngu hay khôn nữa
nhưng tình trạng kích thích năng lượng cao đó không bền
tức là yêu thì chỉ có một lúc mà giông giống yêu thì kéo dài
khôn hay ngu thì không ở chuyện lâu hay mau
mà sớm hay không sớm nhận thấy rồi thoát ra khỏi cái hiệu ứng bềnh bồng đó để trở về trạng thái cân bằng năng lượng tối thiểu
nhưng mà khó, bởi giống như thuốc phiện, say một lần rồi thì những lần sau cứ muốn quài, muốn nữa
Thảo tắm.mưa 2:43 AM
ừh
vậy
ba má mình là còn yêu nhau không ?
beokii 2:43 AM
còn chuyện nhận ra rồi tiếp tục tạo phần ảo để kéo dài thêm cái phần lung linh của trạng thái kích thích cao độ đó không phải là do khôn hay ngu
mà là một cuộc phiêu lưu mà lý trí trở thành thứ yếu
so với sự hoà hợp và cơ duyên giữa hai cá thể tham gia
lúc đó cái điều khiển không phải là đầu óc, mà là bản năng
nhìn chung vợ chồng thường yêu theo kiểu khác mà ông bà gọi là thương
thương thì có cả tình + nghĩa nữa
tức là tình theo thời gian trở thành thứ yếu trong khi nghĩa thì lại tăng lên
không phải là lúc nào cũng vậy, nhưng để hai người dưng nước lã sống lâu dài với nhau chung một mái nhà, thì ít nhiều, cũng sẽ có những biểu hiện như vậy
thế hệ trước là một thế hệ bi thảm, tình yêu vốn đã là xa xỉ, nay lại càng xa vời
điều này không có nghĩa là họ không yêu nhau
nhưng bây giờ họ có còn yêu nhau không? hay chỉ còn thương nhau? hay chuyển tình yêu qua một dạng chăm nom mà lâu nay họ quen đặt lên một sự thay thế có tính kết dính là những đứa con?
cái này không thể trả lời được trừ khi là người trong cuộc, tức là mấy chục năm sau nếu có con thì mới biết được
Thảo tắm.mưa 2:49 AM
mấy chục năm lận hả ?
beokii 2:50 AM
thì nhanh cũng phải chừng 20 năm nữa thì con nó mới đủ lớn mà hỏi câu ba má còn yêu nhao hông
Thảo tắm.mưa 2:50 AM
thế hệ trươc' bi thảm nhưng sao chuyện tình yêu ở lúc đó được coi trọng hơn và bây giờ nhìn lại thấy lúc đó cũng đẹp hơn ông ?
beokii 2:50 AM
khách quan mà nói thì họ không có nhiều lựa chọn
Thảo tắm.mưa 2:50 AM
ừh
beokii 2:51 AM
mà khi không có nhiều lựa chọn thì con người thường kiên nhẫn hơn
chủ quan một chút thì có thể quy cho đặc điểm thời đại
Thảo tắm.mưa 2:51 AM
nhưng mà lựa chọn quá nhiều về bản chất là có tốt cho cảm xúc không ?
beokii 2:52 AM
thế hệ trong chiến tranh với thời bao cấp thì ảnh hưởng của chủ thuyết cũ còn đương thịnh
tức là trong quan hệ nam nữ, cái sức ì của lễ nghi với quan điểm đạo đức khắc khe của xã hội vẫn là một nguồn lực có khả năng giám sát cũng như răn đe với các thành viên
Thảo tắm.mưa 2:53 AM
ừh
beokii 2:54 AM
tức là lúc cái củi đó còn đủ chắc thì những chuyện phóng túng hơn sẽ bị coi là đáng xấu hổ, một mặt sẽ bị phê phán rồi giấu đi, một mặt sẽ không thể là cái mà nó hiện đang tràn ngập trên các trang báo mạng nước nhà: trở thành cái gì đó khuyến khích cho những người khác
thêm nữa là thời chiến khi mà ngày mai còn không biết sống hay chết, thì cái sự bất định đó lại trở thành một cái áp lực, buộc người ta hoặc chân trọng cái ít ỏi mình có hôm nay, hoặc phủ bỏ tất cả mà sống vội
nhưng mà chiến tranh thì vội thế đéo nào được
quyền được lựa chọn, nói chung, có thể gọi là tốt
nó cho con người có thêm nhiều cơ hội để nói có với cái mới, mà tiếp xúc cái mới luôn là một trong những cách dễ dàng và hiệu quả để làm người ta sướng
nhưng về bản chất thì cảm xúc không pảhi là do lựa chọn tạo ra
tức là nhìn theo quá trình thì sự lựa chọn tạo ra tình huống, tạo ra các ngã rẻ, và thậm chí định nghĩa bản thân một người trong mắt những người khác nữa
nhưng cái đó là điểm ngọn rồi, còn điểm gốc chính là khả năng một người tự hiểu mình
và thứ nữa là hình mẫu mà người đó lựa chọn trở thành nữa
bởi vì đối với một người đàn ông được dạy dỗ theo lối nghiêm khắc từ nhỏ và đã quen với việc như vậy rồi, thì việc ông ta chọn không thể hiện cảm xúc gì ra hay nói cách khác là phớt lờ những kích thích có hiệu lực với mình thì chẳng ai biết được ông ta có cảm thấy con mẹ gì hay không, điều mà sẽ gợi cho người ở ngoài nhìn vào một kết luận dễ dàng là ông ta máu lạnh.
tóm lại thì cảm giác hay cảm xúc gì gì thì cũng là một dạng phản ứng tâm sinh lý của cơ thể
còn những lựa chọn thực ra là những cánh cửa thôi,
chọn mở cánh nào thì cũng chỉ mở được một số hữu hạn cánh cửa thôi chứ không thể mở hết
nên vượt quá một con số nhất định nào đó thì số lựa chọn quá nhiều cũng thành vô nghĩa
tuy nhiên, tình trạng quá nhiều đó đôi khi gây nhiễu
Thảo tắm.mưa 3:04 AM
vì bản thân mình hữu hạn hả
beokii 3:04 AM
tức là làm cho người ta băn khoăn không biết cái nào tốt mà cái nào xấu
rồi chần chừ mà tốnt thời gian chọn lựa rồi chậm trễ trong chọn lựa, hay là chọn nhầm, vv.
Thảo tắm.mưa 3:05 AM
vậy trong một tình huống như vậy thì con người nên làm gì ?
beokii 3:05 AM
cái đó là sự xao nhãng của thời hiện đại
không phải vì bản thân là hữu hạn
con người rồi ai cũng chết mà
Thảo tắm.mưa 3:05 AM
ừh
beokii 3:05 AM
cái ngăn người ta mở hết tất cả cánh cửa trước mắt là thời gian
bởi vậy trong tình huống đối mặt với quá nhiều lựa chọn
người ta sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ để phân biệt các lựa chọn, rồi đưa ra phỏng đoán
trừ phi người ta biết rõ mình là ai, và mình muốn gì
cái đó luôn khó
Thảo tắm.mưa 3:07 AM
vậy cái quan trọng nhất không phải là lựa chọn đúng mà là hiểu bản thân
nhưng hiểu bản thân là một chuyện vì trong khi hiểu người ta lại thây' một cái khác gọi là cái muốn bản thân mình là
vậy lúc đó phải xét tới cái gọi là khả năng chịu đựng của mình hả ?
beokii 3:08 AM
cái quan trọng nhất không phải là hiểu bản thân
cái quan trọng nhất chính là cái Đẹp
mỗi người rồi sẽ tìm ra cái mà mình gọi là Đẹp
gọi chung là Thẩm Mỹ
Thảo tắm.mưa 3:09 AM
trời ơi vậy thì mình sẽ chêt' mất trước khi mình có thể chết hợp lý
beokii 3:09 AM
mà Thẩm Mỹ là tự do, bởi vậy việc hiểu bản thân cũng chỉ là tìm thấy cái khung thẩm mỹ cho mình
từ đó mà người ta tạo ra được Đạo Đức
ví dụ, như Kant, cố gắng không phải là đạo đức, mà cố gắng để xứng đáng với nó.
hay như Niétztche (hình như viết vậy), thì đạo đức thuộc về kẻ mạnh
Thảo tắm.mưa 3:11 AM
ừh , câu này dễ hiểu hơn
beokii 3:11 AM
rồi sau đạo đức thì mới tới mọi việc
cái đó, gọi là tu thân
theo chủ thuyết của Nho giáo thì tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ
hiểu bản thân tức là tu thân,
còn ba cái còn lại là những cánh cửa mở ra do mình chọn thôi
Thảo tắm.mưa 3:12 AM
chính xác vì việc đó có cản trở việc phát triển cảm nhận của mình không ông?
ủa hiểu bản thân và tu nó tui nghĩ là hai việc không hẳn đi cùng với nhau
beokii 3:13 AM
"nhưng hiểu bản thân là một chuyện vì trong khi hiểu người ta lại thây' một cái khác gọi là cái muốn bản thân mình là"
cái này không phải là chịu đựng, mà là kiềm chế
theo phân tâm học của Freud thì tiềm thức con người phân thành ba tầng
ego, cái-gì-đó, super ego
mượn từ của Phật thì đó lần lượt là: ngã, cái-gì-đó, siêu ngã
nói một cách hình tượng, thì ngã là cái mình hiểu mình, cái-gì-đó là cái ngã của mình bị chi phối bởi các thiết chế xã hội, siêu ngã là cái ngã không thực, tức là cái ngã vượt qua khỏi sự kiềm chế xã hội
trở lại câu trên, thì khi mình hiểu mình
tức là mình nhận ra ngã
Thảo tắm.mưa 3:15 AM
ừh
beokii 3:15 AM
còn cái-gì-đó chính là sự kiềm chế về mặt xã hội của mỗi cá nhân phải chấp nhận khi tồn tại trong xã hội
tức là cái ngã của mình, mà người khác nhìn thấy
còn siêu ngã thì nói đơn giản là mặc mẹ chúng mày
theo đó, thì sự kiềm chế xã hội là đương nhiên và theo một cách nào đó, là cần thiết cho xã hội
còn việc chịu đựng thì vốn là một phần trong tu thân rồi
Thảo tắm.mưa 3:17 AM
ủa khoan
beokii 3:17 AM
"chính xác vì việc đó có cản trở việc phát triển cảm nhận của mình không ông?
ủa hiểu bản thân và tu nó tui nghĩ là hai việc không hẳn đi cùng với nhau"
Thảo tắm.mưa 3:17 AM
cái mình muốn mình là là ' cái - gì - đó ' hay cái siêu ngã ?
beokii 3:18 AM
là cái ngã
thực ra không phải là mình muốn
mà cái ngã xem như là bản năng của mình, nó điều khiển, chi phối mình
nói chính xác thì cái ngã là cái muốn, còn mình chỉ là thừa hành thôi
nhưng trở lại một chút thì trong cách phân chia của Freud, chủ quan ở chỗ, ông không coi trọng tiềm thức
tức là ổng cho rằng cái gì cũng có thể hiểu thấu
trong khi tiềm thức mỗi người là một bể sâu hút, mà hoạ chăng có thành phật người ta mới trút bỏ hết mọi chuyện mà soi rọi hoàn toàn bản thân
nên cách phân chia ở trên chỉ coi như một mô hình cho dễ mường tượng thôi
Thảo tắm.mưa 3:20 AM
vậy hóa ra hợp tác với bản thân trong cuộc đời này đúng là một trò may rủi bự hả
beokii 3:21 AM
may rủi thì lúc nào cũng có rồi
theo như heisenberg thì xác suất của một sự việc chính là hữu hạn ta biết về sự việc đó
Thảo tắm.mưa 3:22 AM
nếu như ngã là cái mình muôn' bản thân trở thành, thì, cái bản thân mình thật sự là, không hẳn, là cái bản thân mình cần và giới hạn chịu đựng của mình là khúc nào trong 3 cái đó ? hay nó thuộc luôn về ngã ?
ừh
beokii 3:22 AM
nghĩa là sự kiện A có xác suất xảy ra là 90% thì có nghĩa là, trong những gì ta biết, chỉ có 90% là sự kiện A xảy ra
nghĩa là trong giới hạn ta biết thôi
mà điều chưa biết là kì bí, vì ta còn chưa biết ta không biết cái gì mà
Thảo tắm.mưa 3:23 AM
ừh haha
beokii 3:23 AM
không phải, ngã là cái đòi hỏi của tiềm thức
ví dụ khi một người từ nhỏ có thói quen thủ dâm trong nhà tắm
thì lâu ngày tiềm thức khi nhớ cái môi trường đó, đến lúc người đó trưởng thành, thì không thể cương cứng, hay giao hợp được nếu không nghe tiếng nước chảy
cái đó là ví dụ cho sự đòi hỏi, đồng thời là, điều khiển của tiềm thức
ngã là cái, có thể nói, nằm sau trong tiềm thức, mà con người dần dần làm nó phát lộ ra
cái mình muốn trở thành thì thường cái đó là một hình tượng có tính xã hội rồi,
kể cả cái ông trong into the wild, muốn trở thành một người phản xã hội, thì bản thân ông ta đang trở thành một hình tượng của một xã hội khác, chống lại chính xã hội đã sinh ra ông ta
so sánh này hơi khập khiển, vì trước tiên thì xã hội là khái niệm chỉ sự kết tập của con người
trong khi cái phản-xã hội của ông đó, là một kết tập phi-con người, hay nói đúng hơn, là một tồn tại giữa tự nhiên
"ủa hiểu bản thân và tu nó tui nghĩ là hai việc không hẳn đi cùng với nhau"
Thảo tắm.mưa 3:29 AM
tui nghĩ cái ông trong into the wild đó
beokii 3:30 AM
chữ tu ở đây, hiểu theo nghĩa hẹp, tức là tu tập theo sách Thánh Hiền, còn nghĩa rộng là rèn luyện bản thân cả về trí tuệ lẫn thể lực, mà quá trình đó, là quá trình tự thân cũng như là tìm hiểu bản thân sâu sát nhất
Thảo tắm.mưa 3:30 AM
àh thôi tui đang nói lại ý của ông
ở đây có một câu hỏi nhỏ
beokii 3:30 AM
nói làm sao?
nói lại đi
Thảo tắm.mưa 3:31 AM
tui thấy việc ổng có một cái lập trường không muốn ở cùng con người mà theo ông gọi là phi xã hội
thì thật ra nó được sinh ra từ xã hội nghĩa là cái nguồn căn của ổng là xã hội , từ đó ổng dùng nó để sinh ra cái kia chứ ko hẳn là phản xã hội sinh ra ổng như ông nói
nó hơi khác một chút
còn câu hỏi nhỏ là
'.' mập cũng dễ bịnh mà sao bạn hiểu hết trơn mà bạn ko rèn luyện cho khỏi mập dzạy ?
beokii 3:35 AM
đang tự nói mìn hả?
Thảo tắm.mưa 3:35 AM
hong đang hỏi bạn
beokii 3:35 AM
thì tự mìn trả lời coi
Thảo tắm.mưa 3:36 AM
cái này chắc là súp pơ ê gồ
hoặc tâng` thứ 4
beokii 3:36 AM
ảo tưởng thôi
Thảo tắm.mưa 3:37 AM
huh?
ảo tưởng gì cơ?
beokii 3:37 AM
còn hông là bạo biện
Thảo tắm.mưa 3:38 AM
ừh
cảm ơn bạn
beokii 3:38 AM
khỏi cảm ơn
bữa nào qua sờ cái được rồi
Thảo tắm.mưa 3:38 AM
nô
beokii 3:38 AM
khỏi cảm ơn
Thảo tắm.mưa 3:40 AM
thôi bạn đi ngủ đi
beokii 3:40 AM
không
đang thèm gái
Thảo tắm.mưa 3:41 AM
ủa vậy mấy lúc này thì làm sao để ngủ được?
beokii 3:41 AM
sóc lọ
Thảo tắm.mưa 3:41 AM
àh nhớ rồi
còn một thắc mắc nữa
beokii 3:43 AM
?
Thảo tắm.mưa 3:44 AM
trong cuộc đời ngắn dài dài ngắn thì mỗi con người chọn cho mình một cái hay, vài cái, quan trọng nhất đối với mình để lao động hay lao lực vì nó thì là đúng hay sai ?
vì có vô vàn thứ có thể coi là quan trọng trên đời dựa trên ý nghĩa của tụi nó
beokii 3:44 AM
đúng hay sai là thuộc phạm trù chân lý
phải hay trái, tạm xếp vào phạm trù đạo đức
chân lý là phải luôn đúng, với bất kỳ người nào.
nhưng chân lý lại là sản phẩm của con người, nên bản chất chân lý của nó cũng không toàn vẹn
theo đó rốt lại, chả có đúng sai mẹ gì ở đây hết
kể cả câu này cũng đếch phải là chân lý
nhưng từ khi con người có thể thoát ra khỏi cái manh mún chật vật của cơm ăn áo mặt
thì cuộc đời con người phải đối diện với một đòi hỏi hết sức người đó là: làm mẹ gì cho hết ngày?
lúc đó, mới xuất hiện cái thứ gọi là ý nghĩa
tức là, ý nghĩa là một cái gì đó được tạo nên, từ hành động của con người.
tự thân nó không phải là ý nghĩa, mà chỉ là một dạng của huyền thoại, truyền miệng, hay niềm tin lâu đời, giống như là làm việc thiện là để đức cho con
thực ra, nhìn theo một cách khác, khi người ta liên tục có những hành động thiện nguyện, tức là người ta trở thành một tấm gương, và lúc này họ càng cố gắng kéo dài hoạt động này, thì sự cố gắng của họ càng trở thành một cái gì đók hông thực, và bởi vì thế, cũng chính sự không thực đó, làm huyễn hoặc hoá và phù phiếm hoá việc làm của họ
nói tóm lại, đức ở đây, chính là cái tấm gương của họ chìa ra cho con cháu, nếu họ đủ thành tâm và vô vị lợi
còn thứ mình coi quan trọng, không phải tự thân nó có ý nghĩa
mà là bản thân mình trao cho nó một ý nghĩa, ví như là, sự tồn vong và hạnh phúc của những người nào đó mà có liên hệ với hạnh phúc của bản thân mình, lấy ví dụ như là người yêu
chẳng hạn
còn việc chọn lựa một hai cái quan trọng lao vào, thì là chuyện lý tưởng
chuyện đó khỏi phải bàn
Thảo tắm.mưa 3:55 AM
tui nghĩ tui nên dừng lại ở đây lúc này
beokii 3:55 AM
tìm quyền trợ giúp hả
Thảo tắm.mưa 3:55 AM
không
nên đi ngủ thôi.

quăng hình gái cà thẻ lên cho thêm phần man trá
Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011
ain't no sunshine
hay phim xem qua lễ
true grit
flowers]
[the blind side]
[temple grandin]
Như lúc Hachi gặp lại người vợ của giáo sư quá cố, tôi gần như không thở được.
Vì tình yêu vốn là cái gì đó dịu dàng quá đỗi, dịu dàng đến nghẹn thở, mà chúng ta thường không đủ can đảm để nhìn nhận mình dịu dàng, đến tận khi nó trôi qua mất.
Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011
Tình ca cho ngày nói dối
tặng Q. và tháng năm
1.
những bông hồng trắng rải dọc đường về
lời chúc phúc từ người mẹ già
và nụ hôn tức là em đồng ý
những lời nói dối
có hề chi
những bức thư tình
chỉ đề ngày mười tám tháng ba
cần gì thêm lời nào nữa
ngày mai chưa phải là tận thế
anh có thể chết bất cứ khi nào
những đám mây ngang trời không bao giờ chết
chúng cũng không bao giờ trở lại
nhưng Anh yêu em
Đồ nói dối,
anh yêu em
là nói dối,
anh yêu em
nói dối,
yêu em
Tất cả là nói dối!
có hề chi
cần gì thêm lời nào nữa
những đám mây không trở lại bao giờ.
2.
Bài tình ca xám
của những ngày mưa tháng năm dang dở
chẳng có ai hỏi
em cất gì trong tươi đỏ bên kia?
những ngày hôm nay đẹp
khi người ta tha thướt yêu nhau
những ngày hôm nay đẹp
em với anh chẳng nói lời nào
tránh đừng tới những nơi người vắng
cả con đường cây lá hai bên
đi xuôi dốc qua những hàng quán
mình đi qua mưa
mình đi trong gió
mình đi túm tụm
cả những cười to
cả những không ngờ
mình yêu nhau đi
3.
hôm nay là một ngày đẹp trời để yêu nhau
những bông hồng trắng rải dọc đường về
lời chúc phúc từ người mẹ già
và nụ hôn tức là em đồng ý.
(*) sửa theo gợi ý của anh Phú râu :D
Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010
Nỗi nhớ làm quà
Vẫn tiếng chim hót. Tiếng chíu chíp chíu chíp của lũ chim buổi sớm: "Chúng làm gì vào giờ này? Mở tiệc chắc?".
Vẫn tiếng chim hót. Buổi sáng không biết đã tới chưa.
Vẫn tiếng chim, hót.
Không thể tiếp tục kéo dài giấc lỡ cỡ, nó ngồi dậy, vẫn nguyên trên giường, vén màn và liếc nhìn đồng hồ: 3g vào buổi sáng, ngoài kia trắng xóa tuyết, ngày thứ hai sau kỳ nghỉ. Vẫn tiếng chim kêu.
Căn phòng tối. Ánh sáng phía bên kia chỉ đủ làm hửng lên một khoanh nhỏ phía bên này tấm màn dày. Đủ để nhìn rõ bên này đầu giường và nhận ra chiếc sofa bên dưới bệ cửa sổ. Còn lại, căn phòng vẫn tối: 3g sáng vào ngày thứ hai sau kỳ nghỉ, bên ngoài tuyết trắng xóa; và chim vẫn kêu.
Nó vẫn nguyên trên giường. Hay là mình mơ tiếp?
Vẫn tiếng chim kêu.
2. Giấc mơ có lẽ là một kênh giao tiếp lạ lùng giữa tiềm thức và ý thức. Có lẽ giao tiếp khá hữu hiệu; mơ thường có để lại ấn tượng thực thể khá đậm nét: người ta có thể không nhớ, một chút gì, về giấc mơ mình, nhưng người ta, phần nhiều, có nhớ mình đã mơ.
Theo các giả thuyết phân tâm, mơ là cách thức để phần tiềm thức vô thức phát tín hiệu thông báo đến phần hữu thức của ý thức một cách vô thức. Qua đó, phần vô thức tưởng chừng là ngủ yên, thực chất là không ngừng đón nhận các tác động kích thích, cả từ bên ngoài lẫn bên trong, rồi khi hoàn cảnh cần kíp nào đó, phát tín hiệu hiệu chỉnh đến phần ý thức, thông qua giấc mơ, khi ý thức dường như đã ngủ yên.
Những hoàn cảnh cần kíp như thế nào thì sẽ kích thích được phản ứng đỏi hỏi điều chỉnh của tiềm thức lên ý thức thì chưa biết được. Nhưng có thể giả thuyết rằng, khi những tác động từ chung quanh mạnh lên vượt quá ngưỡng nào đó của tiềm thức, khi tiềm thức trở nên bất ổn, thì các tín hiệu báo động sẽ được phát đến ý thức nhằm đòi hỏi, hay nói đúng hơn là kêu gọi sự chú ý để thực hiện điều chỉnh nhằm tái tạo cảm giác an toàn. Hoặc là các cố gắng xoa dịu cảm giác bất ổn: theo hướng thực hiện các hành vi thay thế.
Có thể đó là người cha hút thêm một điếu thuốc trong lúc chờ trước cửa phòng cấp cứu, có thể là không ngừng rung đùi khi phải trong thế đối mặt với con-cái xinh đẹp, và cũng có thể là không ngừng nói nhảm khi buộc phải trả lời những câu hỏi không muốn trả lời, cái này là nói nhảm. Nhưng trên hết thảy, con vật người, hay còn gọi là vượn trần trụi, trong phạm vi những hành vi thay thế đó, đã vươn xa hơn tất thảy các giống loài khác: khi bất an, người ta có thể làm thơ.
Theo các giả thuyết phân tâm, mơ là cách thức để phần tiềm thức vô thức phát tín hiệu thông báo đến phần hữu thức của ý thức một cách vô thức. Qua đó, phần vô thức tưởng chừng là ngủ yên, thực chất là không ngừng đón nhận các tác động kích thích, cả từ bên ngoài lẫn bên trong, rồi khi hoàn cảnh cần kíp nào đó, phát tín hiệu hiệu chỉnh đến phần ý thức, thông qua giấc mơ, khi ý thức dường như đã ngủ yên.
Những hoàn cảnh cần kíp như thế nào thì sẽ kích thích được phản ứng đỏi hỏi điều chỉnh của tiềm thức lên ý thức thì chưa biết được. Nhưng có thể giả thuyết rằng, khi những tác động từ chung quanh mạnh lên vượt quá ngưỡng nào đó của tiềm thức, khi tiềm thức trở nên bất ổn, thì các tín hiệu báo động sẽ được phát đến ý thức nhằm đòi hỏi, hay nói đúng hơn là kêu gọi sự chú ý để thực hiện điều chỉnh nhằm tái tạo cảm giác an toàn. Hoặc là các cố gắng xoa dịu cảm giác bất ổn: theo hướng thực hiện các hành vi thay thế.
Có thể đó là người cha hút thêm một điếu thuốc trong lúc chờ trước cửa phòng cấp cứu, có thể là không ngừng rung đùi khi phải trong thế đối mặt với con-cái xinh đẹp, và cũng có thể là không ngừng nói nhảm khi buộc phải trả lời những câu hỏi không muốn trả lời, cái này là nói nhảm. Nhưng trên hết thảy, con vật người, hay còn gọi là vượn trần trụi, trong phạm vi những hành vi thay thế đó, đã vươn xa hơn tất thảy các giống loài khác: khi bất an, người ta có thể làm thơ.
3. What kinda hell is this world gonna be when the rocking stops rolling?
ngữ ở trên dịch sang tiếng Tây nghĩa là: Que l'enfer est un peu ce monde va être quand le balancement cesse de rouler?
còn dịch sang tiếng ta nghĩa là: Cái thế giới này sẽ thành cái con mẹ khỉ gì, khi tiếng nhạc (rock) tắt tiếng (gào thét)?
(tất cả bản dịch được hoàn thành nhờ vào sự trợ giúp của google translate, bảo cho các bác khỏi phải nhắn. còn câu tiếng ta thì được chép lại có sửa soạn từ một nguồn cố tình giấu tên mà còn giấu cả mặt.)
ngữ ở trên dịch sang tiếng Tây nghĩa là: Que l'enfer est un peu ce monde va être quand le balancement cesse de rouler?
còn dịch sang tiếng ta nghĩa là: Cái thế giới này sẽ thành cái con mẹ khỉ gì, khi tiếng nhạc (rock) tắt tiếng (gào thét)?
(tất cả bản dịch được hoàn thành nhờ vào sự trợ giúp của google translate, bảo cho các bác khỏi phải nhắn. còn câu tiếng ta thì được chép lại có sửa soạn từ một nguồn cố tình giấu tên mà còn giấu cả mặt.)
4. Chiều vắng mây, mặt trời đỏ hun rát lưng những chiếc bóng vút nhanh trên xa lộ. Những chiếc bóng xiên, càng về chiều càng đổ dài trước mặt. Những chuyến xe cuối ngày, càng tối trời càng thêm hối hả.
Băng qua những cung đường vắng hoang sơ hai bên chỉ thấy bóng cỏ lút cao xơ xác; băng qua những cây bàng sum suê mà khí trời mùa không đủ lạnh miền nam không kịp tuốt hết lá, chỉ kịp để lại lác đác vài ba chiếc lá đỏ; băng qua những cây gòn cao vút táng vươn rộng trụi lá, lúc lắc những quả trong nắng chiều. Không khí trong lành và có phần quen thuộc.
Của chiều cuối năm và tháng ngày chờ Tết. Của đường về nhà.
5.
Những kẻ mặt lạ đến từ phương xa
có nỗi nhớ làm quà.
Băng qua những cung đường vắng hoang sơ hai bên chỉ thấy bóng cỏ lút cao xơ xác; băng qua những cây bàng sum suê mà khí trời mùa không đủ lạnh miền nam không kịp tuốt hết lá, chỉ kịp để lại lác đác vài ba chiếc lá đỏ; băng qua những cây gòn cao vút táng vươn rộng trụi lá, lúc lắc những quả trong nắng chiều. Không khí trong lành và có phần quen thuộc.
Của chiều cuối năm và tháng ngày chờ Tết. Của đường về nhà.
5.
Những kẻ mặt lạ đến từ phương xa
có nỗi nhớ làm quà.
Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010
tháng 9, không hai.
Mười lăm phút trước tôi rồ máy phóng xe đi sau vài câu gọn lỏn quẳng về phía bên kia điện thoại. Mười lăm phút sau cái hiện tại đó tôi đã ngồi cạnh bàn, vắt chân lên gối với cuốn sách mở ở trên, và ngó mông lung về phía cửa. Trên đầu chiếc quạt trần xoáy những vòng vun vút. Quán không vắng; buổi tối hơi lạnh.
Hiện tại của tôi không phải trang sách; tôi còn mãi nghĩ về cái khoảng ngắn im lặng của bạn trước khi bật ra câu hỏi tu từ theo một cách không thể khéo léo hơn: "Hả?".
Những khuôn mặt ngạc nhiên luôn làm tôi thích thú. Trong một thoáng trì độn, khi hai con ngươi to tròn giãn ra và giương cái nhìn ngơ ngác pha chút sợ sệt lẫn đề phòng về phía đối điện, điều đó tạo nên một cảm giác sung sướng khó tả: cứ như đang đứng trên bục diễn thuyết trước hàng hàng cặp mắt triều mến của cử tọa: "Nói, hay đi xuống?". Tất nhiên, tôi nói. Nhưng tưởng tượng mà xem, gương mặt của bạn ấy, gương mặt hàng ngày bạn lại được dịp ngắm nhìn, ít nhất, mỗi buổi sáng, khi khoác lên lớp điểm trang nhàn nhạt của vô tri, đáng giá vô cùng. Vì nó rất buồn cười. Kể cả lúc này, khi bạn đang cố gắng đọc những hàng chữ bé ti ghi trên thực đơn, dưới ánh sáng vàng của những ngọn đèn tròn cũng bé tí trên trần, cho dù với sự chăm chú cao độ, cũng chẳng làm giảm đi một chút nào điều đó: gương mặt bạn rất buồn cười. Không phải vì nó buồn cười hay là trông nó buồn cười; vẫn còn (hoặc có) chút gì ngơ ngác trên gương mặt bạn. Khoảnh khắc đó là vô giá.
Giờ thì tôi nhìn bạn rồi. Bạn có gương mặt hấp dẫn, ít nhất với tôi. Tôi luôn có cảm giác bị lôi cuống bởi những gì xinh xắn chẳng giống ai; không dưới ba lần tôi nhận ra bạn bè tôi tỏ ra hờ hững với những gì tôi thích thú. Bạn là cái lần đầu tiên đó. Tôi cũng không hiểu. Thậm chí lúc này đây, khi tôi nhận ra tôi đang tự biến tôi thành nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, cái anh chàng si mê không tưởng được với cô nàng xanh Shinamoto-san ấy - cái cô nàng mà chỉ như một nét phớt nhợt nhạt của Naoko, tình yêu si mê không tưởng của Toru, kẻ chấp nhận trả bất cứ giá nào để tiếp tục sống, và yêu Naoko, thì tôi cũng không lý giải được. Anh ta cũng vậy.
Tìm kiếm những tương đồng với các nhân vật tiểu thuyết ưa thích là một việc thích thú; tôi thích thú khi làm việc đó. Tuy nhiên dù có hết mực yêu mến thì đó cũng không thể là nguyên do cho việc một nhân vật tiểu thuyết có thể sấn sổ nhảy bổ vào cuộc đời bạn, ngồi phệch ngay trước mắt và choáng hết cả khuôn mặt mà bạn đang được hấp dẫn; không thể có lý do nào cho việc ấy. Tôi không phải nhân vật tiểu thuyết, bạn cũng không phải nhà văn. Nhưng việc có thể có các nhân vật tiểu thuyết đột ngột xuất hiện trước mắt, nói theo cách khác, là cho phép bản thân có thể di chuyển tự do giữa các lớp không-thời gian tồn tại của các thế giới tương ứng, hay theo cách nói khác là, kéo dài sự sống tiếp tục của các câu chuyện được vẽ nên bởi thế giới ngôn từ của tiểu thuyết; cũng giống như cưỡng lại việc chấm dứt nhanh chóng một bài viết, giữ cho tâm trí tiếp tục đong đưa giữa phần mở đầu và phần kết thúc của một công cuộc vất vã, dù sự vất vã không kém, giữ nó ở đó và trì hoãn không viết ra cho đến, ít nhất, tận hôm sau; là điều gì đó còn hơn cả thích thú. Đó là niềm đam mê. Giống như tiếng chuông nhà thờ buổi sớm vang lên, tỏa ra không trung những vòng lan ra, lan ra, lan ra, mãi: nó vồ lấy tôi; nó dìm tôi vào sâu trong mê đắm; nó cuốn hút, nó chiếm lấy tôi, với tất cả mê say, với tất cả chăm chú; hệt như cách đôi mắt ấy đang nhìn tôi chăm chăm từ phía bên kia bàn:
- Bạn kêu tui ra đây rồi mở sách ra để đó ngó tui dậy thôi đó hả?, con hồ ly một đuôi cuối cùng đã lên tiếng.
Trong cái nhìn chăm chú cao độ của đôi mắt ấy tôi thoáng có cảm giác mặt mình là cái thực đơn.
Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010
Viết tiếp một tình huống đã cũ
[h.p.t]: All I ask you is to believe
***
có tiếng cười run rưng rức những làn tàu.
ngày hạ cuối còn chưa xa nỗi nhớ
mắt người yêu một nỗi nào đâu hay
cơn gió cuốn một chiều không người khóc
xa bến tàu mây trắng lững lờ bay.
rồi cô gái có trở về đường cũ
phố vẫn đông bỗng chốc hóa thênh thang
đại lộ dốc, những ngả đường trơn tuột
mây ngang đầu hững hờ ngắm chiều trôi.
gió vẫn hát những bản tình đã cũ
bên nhau không cùng, kẻ ở-người đi
dưới cánh bay tới tận nơi nào tít tắp
cách mấy giờ bay, cùng chung nỗi niềm:
dưới một tầng trời
cùng mưa cùng nắng
dưới một tầng trời
cùng nhớ cùng mong?
***
có niềm vui nhỏ giấu nghiêng mặt khóc
có tiếng cười run rưng rức những làn tàu!
*bài cuối đấy và em tịt đây.
Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010
Tháng năm xao xuyến

http://vnexpress.net/GL/Khoa-hoc/2010/04/3BA1B2CF/
1.
2.
Hè sang, lá cây xanh màu
Hè sang, vang tiếng ve sầu
Ngàn hoa cùng tươi thắm màu
ru say hồn tình nhân
Làn mây trắng lửng lơ ngang trời
Dòng suối mát lạnh trôi êm đềm
Chìm trong nước xanh cá tung tăng nô đùa với rong vàng
3.
mình sẽ kể bạn nghe câu chuyện chưa bao giờ cũ.
...
Là mình muốn nhiều hơn hy vọng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)