Cô muốn một mình.
Hắn đến nhà từ sớm, đem theo một bao những quả cà rót tươi cô mua làm quà. Cô mở cửa, hắn ôm đồ vào nhà. Vào bếp, hắn lui cui với đống quả, cô đứng khoanh tay, chờ. Lưng dựa tường, một tay giữ ly nước lọc sát môi, cô nhìn hắn quay lên. Như nhìn vào gương soi buổi sáng và thấy một khuôn mặt xa lạ. Bất giác, cô đưa tay lên. Những ngón thon, dài vươn ra, chẳng để chạm gì. Hắn vẫn lui cui.
Có lần cô nói "mình chia tay, thì sao?", hắn không nói gì. Nụ cười nửa miệng và cái nhìn đăm đắm. Vụt mất. Cô phẩy tay, rồi như không có chuyện gì, cô xuống nhà mở cửa.
Thậm chí cô không cả muốn mở miệng. Cô thích được một mình. Hoặc sách hoặc công việc. Hoặc không gì cả. Tất cả mọi sự không quen đều không còn gây nên một mối hứng thú nào. Thậm chí cô không nhớ nỗi mình vừa mua đống cà rót tươi. Cô hỏi hắn "Ở đâu ra vậy?".
Nhiều lúc mẹ cô không hiểu nỗi cô đang làm gì. Bà thường xuyên phát hiện ra cô quên những gì mình vừa nói, tối hôm trước. Bà cũng không nói gì. Hoặc cô không phát hiện ra, hoặc cô không muốn nói gì. Và cô không nói gì. Quen rồi.
Bữa cơm, bà về nhà. Cô cũng cùng ăn cơm. Cô ở nhà được non tháng, và bà cũng non tháng ăn trưa ở nhà, cùng cô. Không có gì lạ.
Mẹ cô về muộn. Đèn đường bật sáng, hắt vàng cả một mảng phòng. Cô ngồi trên ghế xoay. Trong vùng bóng tối, chăm chăm nhìn vùng sáng. Đèn phòng không bật. Chiếc màn hình chi chít chữ sau lưng cô. Trời không gió. Hoặc gió không thổi vào phòng. Trong phòng có tiếng nhạc.
Hắn dựng xe trước cổng, ngồi chờ. Đã lâu.
Cô đứng sát khung cửa sổ. Cô nhìn xuống hắn. Cô nhìn thấy hắn, xuyên qua những tán cây.
"Sao không nhảy đi?".
(*) tựa truyện ngắn của Raymond Carver.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét