Khung cửa sổ đó vẫn đóng kín. Mỗi lần đi ngang qua làn cửa kéo lửng, hắn không thể dừng mình nhìn về phía cửa sổ đóng im. Cũng không dừng được mong muốn ngồi xuống những chiếc ghế phái cuối căn phòng. Bốn chiếc ghế salon đã cũ, màu đen, dàn ngang hướng ra cửa sổ, nhìn xa, trông như những dáng người đăm chiêu, những chiếc bóng đổ, chìm sâu trong suy tưởng. Một cái gì đó hắn không hiểu được. Có lẽ điều đó làm hắn sợ. Có lẽ điều đó làm hắn thích thú. Hắn tò mò. Cái cảm giác ở đó là như thế nào?
Những chiếc salon đã cũ mà ai đó ghép lại dùng làm chỗ nghỉ trưa. Có lẽ là một trong những người thợ hồ. Những người thợ có mặt trên mảnh đất rậm rạp cây dại, nằm sau lưng cái xưởng nhỏ này, suốt cả tháng nay, đổi mồ hôi thành những mảng tường, mảng gạch đắp vào cái thành hình bây giờ: một gian nhà chữ nhật dài 3 hàng cột, kéo từ đầu phía cánh cửa tới cuối khung cửa sổ luôn đóng kín. Lấp đầy khoảng giữa 2 làn cửa đó là một mảng trống, tối kéo dài. Người ta đã không làm cửa sổ dọc suốt 2 mảng tường bên.
Cửa sổ là loại khung thép thường thấy ở những căn nhà chỉ để ở. Cái loại khung cửa được hàn lại từ các thanh thép đủ dày, làm viền, có chốt và được lắp kính, bên trong có lắp dàn chấn song ca-rô để chống trộm. Khung cửa lắp kính được dùng đúng với chức năng của cửa sổ: lấy sáng và thông khí, nếu được mở. Không gì hơn. Không có cả các họa tiết trang trí. Không có gì là để gợi lên một sự tò mò bình thường nào. Hắn biết cả điều này, trong khi không dừng nhìn về phía ô cửa sáng choang cuối phòng. Hắn đang đứng bên ngoài làn cửa kéo. Trời đang trưa, nắng thẳng đứng.
Buổi trưa ở xưởng thiếu hẳn tiếng động. Đang mùa sinh viên thực tập, sáng và chiều xưởng đông nghẹt những đầu với tóc và loạt xoạt liên hồi tiếng chân lê trên đất, bụi với nực. Chen giữa hai buổi chỉ còn mỗi ông chú thợ già chẳng buồn nói, nằm ngủ im trên những lắc lư è è của chiếc quạt máy đã cũ. Cái tiếng è è đều đều nhỏ xíu, bước xa mấy bữa đã không còn nghe, không đủ khuấy lên chút để ý nào từ hắn. Hắn vẫn đứng trân trân bên ngoài làn cửa kéo. Trời vẫn nắng. Một vài đợt gió nhỏ thổi qua, xoa nhẹ cơn nóng đang ùa ùa rỉ ướt lưng áo. Hắn không hề nhìn đi chỗ khác. Ngay từ lúc đầu.
Bên kia khung cửa là bức tường màu vàng. Có lẽ là một trong những nhiều tác phẩm của nền kiến trúc thời trước vẫn còn sót lại. Cái màu vàng cũ kỹ, hắn có thể ngắm nhìn mãi không chán. Màu thời gian.
Hắn không biết mình có sợ không? Và sợ cái gì? Nhưng việc ngắm nhìn mảng tường vàng phía bên vùng sáng kia làm hắn thích thú. Còn hơn cả tò mò. Cứ như có một cái gì đó niếu lấy chân hắn, và mặc cho mồ hôi không ngừng tuôn, hắn không dám cả động đậy lấy thân. Như là sợ một điều gì đó mỏng manh sẽ không còn. Cả khoảng tối trước mặt vẫn im lìm, cũng như hắn vẫn bất động trước một nỗi sợ hãi vô hình nào. Có lẽ hắn sợ chính cái cửa sổ? cái cửa sổ bên kia hay cái bên kia cửa sổ?
Giấc trưa, gió cũng biếng đưa. Từng rịn mồ hôi trên trán đổ dài trên mặt. Rồi không chút chần chừ, như thể được chờ đợi để làm điều này lâu lắm rồi. Hắn bước vào.
Lách người qua khoảng trống ở giữa làn cửa kéo, bước nhanh qua vùng bóng tối, hắn tiến gần đến dãy ghế xếp liền và cái cửa sổ có màu vàng; trong đầu hắn không còn gì khác ngoài cái hình ảnh hắn đang ngày càng một gần hơn. Hắn cố không nghĩ đến điều gì khác, kể cả ý nghĩ liệu có ai đang nằm trên những chiếc ghế ấy không. Suy nghĩ ấy đã theo hắn, ngay từ lúc bắt đầu. Cơ hồ bất kỳ lúc nào, từ phía sau những cái lưng ghế màu tối, sẽ có người ngồi dậy. Cái cảm giác đó càng ngày càng thành thực, mạnh mẽ như cái vươn tay của nỗi sợ hãi sắp tóm được gáy, cho dù hắn đã cố không nghĩ đến. Chúng chỉ mất đi khi hắn đặt tay lên thành ghế, và nhìn thấy rõ ràng một hiện thực: chẳng có ai khác, ngoài hắn! Sau một hồi nhìn quanh khắp lượt, kỹ càng, hắn ngồi xuống.
Mảng màu vàng giờ mở rộng ra. Có thêm màu xanh của trời phía trên và màu xam xám lổn ngổn của đống xà bần chất thành đống ở một góc, nếu nhướn người lên sẽ thấy. Trong tư thế ngồi, hắn chỉ thấy màu trời và màu tường cũ kỹ. Như thế tốt hơn.
Hắn ngồi thẳng người, lưng sát lưng ghế, hai chân song song, thả lỏng, tay đặt trên chân, gần gối. Dựa nhẹ thoải mái, hắn mãi miết nhìn.
Rồi cũng nhẹ nhàng như lúc hắn vào phòng, hắn nằm xuống. Nằm nghiêng, mặt hướng ra cửa sổ, hai chân thu lại, hắn nằm như thể đang rút vào lòng mẹ. Ngủ ngon lành!
Bên ngoài những đụm mây trắng chậm rãi băng qua. Bức tường trơ trọi đứng giữa màu xanh của trời. Cũng như vùng sáng hắt lên trơ trọi giữa nền phòng tối. Ngày cứ thế trôi.
Nhưng tuyệt nhiên cánh cửa sổ không hề được mở.
Tuyệt nhiên không.
* tặng Giang!
Những chiếc salon đã cũ mà ai đó ghép lại dùng làm chỗ nghỉ trưa. Có lẽ là một trong những người thợ hồ. Những người thợ có mặt trên mảnh đất rậm rạp cây dại, nằm sau lưng cái xưởng nhỏ này, suốt cả tháng nay, đổi mồ hôi thành những mảng tường, mảng gạch đắp vào cái thành hình bây giờ: một gian nhà chữ nhật dài 3 hàng cột, kéo từ đầu phía cánh cửa tới cuối khung cửa sổ luôn đóng kín. Lấp đầy khoảng giữa 2 làn cửa đó là một mảng trống, tối kéo dài. Người ta đã không làm cửa sổ dọc suốt 2 mảng tường bên.
Cửa sổ là loại khung thép thường thấy ở những căn nhà chỉ để ở. Cái loại khung cửa được hàn lại từ các thanh thép đủ dày, làm viền, có chốt và được lắp kính, bên trong có lắp dàn chấn song ca-rô để chống trộm. Khung cửa lắp kính được dùng đúng với chức năng của cửa sổ: lấy sáng và thông khí, nếu được mở. Không gì hơn. Không có cả các họa tiết trang trí. Không có gì là để gợi lên một sự tò mò bình thường nào. Hắn biết cả điều này, trong khi không dừng nhìn về phía ô cửa sáng choang cuối phòng. Hắn đang đứng bên ngoài làn cửa kéo. Trời đang trưa, nắng thẳng đứng.
Buổi trưa ở xưởng thiếu hẳn tiếng động. Đang mùa sinh viên thực tập, sáng và chiều xưởng đông nghẹt những đầu với tóc và loạt xoạt liên hồi tiếng chân lê trên đất, bụi với nực. Chen giữa hai buổi chỉ còn mỗi ông chú thợ già chẳng buồn nói, nằm ngủ im trên những lắc lư è è của chiếc quạt máy đã cũ. Cái tiếng è è đều đều nhỏ xíu, bước xa mấy bữa đã không còn nghe, không đủ khuấy lên chút để ý nào từ hắn. Hắn vẫn đứng trân trân bên ngoài làn cửa kéo. Trời vẫn nắng. Một vài đợt gió nhỏ thổi qua, xoa nhẹ cơn nóng đang ùa ùa rỉ ướt lưng áo. Hắn không hề nhìn đi chỗ khác. Ngay từ lúc đầu.
Bên kia khung cửa là bức tường màu vàng. Có lẽ là một trong những nhiều tác phẩm của nền kiến trúc thời trước vẫn còn sót lại. Cái màu vàng cũ kỹ, hắn có thể ngắm nhìn mãi không chán. Màu thời gian.
Hắn không biết mình có sợ không? Và sợ cái gì? Nhưng việc ngắm nhìn mảng tường vàng phía bên vùng sáng kia làm hắn thích thú. Còn hơn cả tò mò. Cứ như có một cái gì đó niếu lấy chân hắn, và mặc cho mồ hôi không ngừng tuôn, hắn không dám cả động đậy lấy thân. Như là sợ một điều gì đó mỏng manh sẽ không còn. Cả khoảng tối trước mặt vẫn im lìm, cũng như hắn vẫn bất động trước một nỗi sợ hãi vô hình nào. Có lẽ hắn sợ chính cái cửa sổ? cái cửa sổ bên kia hay cái bên kia cửa sổ?
Giấc trưa, gió cũng biếng đưa. Từng rịn mồ hôi trên trán đổ dài trên mặt. Rồi không chút chần chừ, như thể được chờ đợi để làm điều này lâu lắm rồi. Hắn bước vào.
Lách người qua khoảng trống ở giữa làn cửa kéo, bước nhanh qua vùng bóng tối, hắn tiến gần đến dãy ghế xếp liền và cái cửa sổ có màu vàng; trong đầu hắn không còn gì khác ngoài cái hình ảnh hắn đang ngày càng một gần hơn. Hắn cố không nghĩ đến điều gì khác, kể cả ý nghĩ liệu có ai đang nằm trên những chiếc ghế ấy không. Suy nghĩ ấy đã theo hắn, ngay từ lúc bắt đầu. Cơ hồ bất kỳ lúc nào, từ phía sau những cái lưng ghế màu tối, sẽ có người ngồi dậy. Cái cảm giác đó càng ngày càng thành thực, mạnh mẽ như cái vươn tay của nỗi sợ hãi sắp tóm được gáy, cho dù hắn đã cố không nghĩ đến. Chúng chỉ mất đi khi hắn đặt tay lên thành ghế, và nhìn thấy rõ ràng một hiện thực: chẳng có ai khác, ngoài hắn! Sau một hồi nhìn quanh khắp lượt, kỹ càng, hắn ngồi xuống.
Mảng màu vàng giờ mở rộng ra. Có thêm màu xanh của trời phía trên và màu xam xám lổn ngổn của đống xà bần chất thành đống ở một góc, nếu nhướn người lên sẽ thấy. Trong tư thế ngồi, hắn chỉ thấy màu trời và màu tường cũ kỹ. Như thế tốt hơn.
Hắn ngồi thẳng người, lưng sát lưng ghế, hai chân song song, thả lỏng, tay đặt trên chân, gần gối. Dựa nhẹ thoải mái, hắn mãi miết nhìn.
Rồi cũng nhẹ nhàng như lúc hắn vào phòng, hắn nằm xuống. Nằm nghiêng, mặt hướng ra cửa sổ, hai chân thu lại, hắn nằm như thể đang rút vào lòng mẹ. Ngủ ngon lành!
Bên ngoài những đụm mây trắng chậm rãi băng qua. Bức tường trơ trọi đứng giữa màu xanh của trời. Cũng như vùng sáng hắt lên trơ trọi giữa nền phòng tối. Ngày cứ thế trôi.
Nhưng tuyệt nhiên cánh cửa sổ không hề được mở.
Tuyệt nhiên không.
* tặng Giang!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét