Có lẽ nào trong vạn cơn triều đỏ
ta nhìn thấy nhau qua rệu rã mồ côi !!!
-----
Tôi tập viết mồ côi
trên đôi tay em bẫm
đôi mắt sáng vô vọng
nhoẻn miệng cười ngác ngơ.
Tôi tập viết thời gian
mơ hồ như bức lụa
làm sao để tạo tạc
đơn giản như vẽ thôi ?
Tôi tập viết đời tôi
trên bao la sương khói
hay ngáp dài rạo rạt
chỉ như một sáng rơi ?
Tôi tập viết bình yên
nơi râm ri nước mắt
cơ hồ bầy tôi nhỏ
quẫn quanh nỗi nhân-sinh
Tôi tập viết tình yêu
vút cao như đôi cánh
một ngày liệu cánh mỏi
có còn lại chơ vơ ?
Tôi tập viết mênh mông
ôi bao la hùng vĩ
này cây nằm dưới suối
triền cỏ trãi với đồi
Tôi tập viết dửng dưng
kiếp Con-Người khốn khó
có còn thấy mặt đau
tròn méo nhau hao gầy !?
Tôi tập viết chữ cha
oằn vai chung gánh mẹ
những ôm đồm sớm tối
rồi cũng hoá mây bay ...
Tôi tập viết ngày nay
sóng sánh đỗi cơ cầu
nổi một nét đậm xanh
um cây đời diệu vợi.
Tôi tập viết một hôm
rồi
một hôm hoá sớm mai ...
* Này nhân gian còn thấy đời nghiêng ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét