Hiển thị các bài đăng có nhãn phim. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn phim. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

một review nữa cụt ngủn



Trong nỗi sợ hãi ngày mai, thế là Sada cắt bén cây súng nước của Kichi rồi từ đó cả hai mãi mãi được bên nhau không thể chia lìa.

Một điểm nữa cần nhắc đến, là dưới cái nhìn của hôm nay, của thời buổi chập chùng hentai kimmuchi và jav nhây nhớt, thì những cảnh quay trong In the realm of sense (dịch realm thành vương quốc hay cương giới đều không làm bật lên được sự thế bất lực trước cái ý niệm thống trị của sense) không nhằm vào mục đích gợi dục. Cái nó gợi lên là những phức cảm mang màu sắc sa đích của nỗi khao khát bất khả bất thỏa. Họ muốn tan vào nhau, nhưng xác thịt thực không thế được.

Không phải không có dục tình; mà giữa hai con người đó, dục tình chưa bao giờ đủ.

Không phải nó không sốc, nhưng là thành viên thế hệ sexual content media bủa vây, tôi không cho phép đó được gọi là sốc được.


Giờ mình đi ăn mì.

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Để tình yêu hát



Đây là bài đieerm điểm phim, hơi lộn xộn.

 Dưới bóng cây Sơn Trà (Under the hawthorn tree) là câu chuyện dung dị về tình yêu, và cuộc đời bình dị. Người ta gặp nhau, rồi người ta không còn gặp nhau nữa: Buồn ơi, chào mi! Chỉ ký ưsc còn lại.

Hai diễn viên chính mang nét đẹp thanh tú, lối diễn nhẹ nhàng, rất thích hợp làm tâm điểm cho mắt nhìn người xem suốt bao nhiêu phút quên rồi. Nưx Nữ chính có vẻ là diễn viên múa. 

Cảnh cô chạy đi nhặt quả bóng chuyền gợi nhắc đến những nhân vật nữ trong truyện của adachi. Thực ra là cô lướt ngang sân, về phía anh. Đẹp như múa.

Cảnh đau lòng nhất phim là cảnh từ trên quay xuống phòng Tịnh Thu. Mẹ cô đang đujc đục rãnh cho những xấp giấy mà chốc lát sau sẽ thành hình chiếc phong bì. Tiểu Tôn ngồi cạnh bên băng lại băng chân cho Tịnh Thu. Rồi nước mắt lăn dài, cả hai người họ. Tình yêu vẻ như là phải kìm nén như thế. Bà mẹ không nói gì, cũng không tỏ vẻ rắn rỏi hay lo lắng. Nước mắt lăn dài. Phòng tuyệt nhiên không có tiếng nào khác, ngoài tiếng đục giấy dằn từng hồi một.

Câu chuyện có cái kết đasng đáng ra phải buồn, nhưng dường như ấy là đieeuf điều chúng ta hằng chờ đợi. Không phải tình yêu định mệnh một phát chung thân suốt đời hoài nhớ đến, cũng không phải kiểu cách tình cảm ttrong sáng tuổi hoa mai gờn gợn gợi nhớ nhung. Tôi cho là chúng ta đều vẫn đang chờ đợi để có chăng một lần trong đời, được nghe tình yêu cất tiếng hát thầm lặng. Như cách hai người họ đứng ở hai bên biwf bờ sông, vòng tay ra trước như là ôm nhau, rồi lặng lẽ rời xa. 
Anh vẫn đứng đó. 
Chờ đợi cả cuộc đời.










Beautiful things do not ask for attention. - Sean
Neither does love.




Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Skyfall




Q. thực tâm tin tưởng vào sự nghiệp mà hắn dấn thân vào, ít ra là đã từng dấn thân vào. Hắn là kẻ thông minh và hắn hiểu luật chơi. Hắn luôn tin hắn đã làm đúng. Niềm tin của hắn là đủ lớn. Giấc mơ của hắn đủ lớn. Và hắn không sao thoát ra được cảm giác bị phụ bạc. Chính hắn cũng tưởng thế. 

Nhưng thực ra hắn chẳng có gì để tìm kiếm. Khi nhìn vào mắt M., hắn thấy sự dứt khoát; khi xông vào giữa chừng buổi chất vấn và nâng súng lên nhằm vào bà, hắn run rẩy đến bắn trượt mục tiêu; khi gồng mình trước mặt bà - người phụ nữ đang được tô trét thành tượng đài ấy - hắn chỉ thấy nỗi bất thoả, và sợ hãi: đến cả khi đối diện với cái chết người đàn bà ấy cũng không lộ chút gì là hối tiếc. Trả thù không làm hắn thanh thản; sự giải thoát có chăng là đến từ ánh mắt thừa nhận của người phụ nữ già: rằng bà có sót thương cho những gì hắn đã chịu đựng; rằng bà là người có lỗi cho những gì hắn đã chịu đựng; rằng bà là lý do cho những gì hắn đã chịu đựng. Hắn đã ch
ịu đựng (những) điều này quá lâu để rồi không còn đủ tỉnh táo nhận ra rằng cái hắn đòi hỏi là một chút biểu hiện của tình cảm gắn bó cá nhân trong cái chu trình hành xử chuyên nghiệp và vô tình đó, của khi đó. Chính khi đó, hắn trở thành tay mơ trong cuộc chơi mà vốn dĩ hắn đã là giáo sư. Nên hắn chọn cái chết như là một lối thoát. Và đã lại bị khước từ.

Tất nhiên mọi điều trên đây là một diễn giải. Và tâm thế hậu hiện đại bắt buộc chúng ta phải nghi ngờ. Thế nhưng chúng ta nghi ngờ điều gì: những diễn ngôn, những câu chuyện, sự thật hay cú vươn tay của tư tưởng vượt qua hố thẳm để chạm vào thực tại? Tôi không thể trả lời cho bạn được.

Tôi cũng không có câu trả lời cho câu hỏi tại sao giữa buổi chiếu phim tôi luôn cảm thấy mình cần phải nắm tay gái. Tôi chẳng biết mình tìm kiếm gì ở cái nắm tay đó (dĩ nhiên là tôi xạo rồi). Hoặc giả tôi tìm kiếm một giấc mơ. Dù bản thân điều này đã là một giấc mơ rồi.

Nhưng điều đó chẳng hề quan trọng. Cả việc tôi có đang hoá thân thành giấc mơ hay giấc mơ hoá thân thành tôi cũng vậy. Cái chính yếu là để sống một cách toàn vẹn, người ta phải nhanh chóng thoát ra khỏi những ảo tưởng nhập vai thành các nhân vật trong đầu mình. Nhanh chóng thoát ra, để thực là bản thân mình: như trần trụi trước ánh mặt trời nóng rẫy. Tất nhiên đó lại là một giấc mơ khác. Rồi thoát ra, rồi lại bắt đầu. Rồi cứ thế cho đến khi chết hẳn. Ý tôi là cuộc đời ấy. Còn với những giấc mơ, í tôi là khi gặp chúng í, khi mình nhận ra mình đang ở trong chúng í, thực chẳng có cách nào khác nữa đâu í, chúng ta nên thẳng thắn mà dịu dàng:


Chào cuộc đời xinh đẹp, tôi mơ giấc mơ khác đây.








(Mơ chứ không phải mớ, nhé!)


Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Nothing's real but love





1. khi nghe bài hát này bỗng nhiên tôi nhớ Momo. Không, tôi không nhớ, tôi nghĩ về Momo. Tôi nghĩ về Momo và người yêu của nó - bà gì đấy già khúc cuối chết mất quên tên rồi. Không có gì liên quan nhưng đột nhiên cái điều thắc mắc xưa cũ ấy lại quay về: yêu gì trong đó? Điều gì thúc đẩy cậu bé chỉ mươi mấy tuổi đầu yêu cái bà gì đấy già, lại còn cố gắng ướp nước hoa giữ xác bà gì đấy càng lâu càng tốt dưới tầng hầm? Tác giả đã cho Momo giải thích vì đó là em, không, vì đấy là yêu, nhưng tôi không tin ông đấy: ổng là một con tắc kè bông. Hoạ có điên mới nghĩ là ông ấy nói thật. Chả có ông nhà văn nào lại đi nói thật trong tác phẩm của mình. Nếu không thì nhân loại hẳn vẫn còn đang trong giai đoạn inventing of lying.

Có lẽ là tính cao trào: có lẽ tình yêu là một cái gì đó quá cao trào, đến nổi có thể xui một đứa bé dùng nước thơm và lần cửa gỗ chống lại với cả thế giới, với cả cái chết. Tình huống này có một sự đảo chỗ: đầu tiên là dùng vật chất: thằng bé dùng nước thơm để chống lại cái chết-ý niệmcủa người yêu - chống lại sự thật là người yêu của nó đã chết. Sau đó dùng ý niệm-ý tưởng giữ cho mùi hôi của cái chết không lọt ra ngoài giữ cho nó tiếp tục chống lại những người bên ngoài rắp tăm chia tách nó với người yêu: một bí mật không ai biết đến thì không ai lấy nó đi được. Đó là lập luận của một đứa trẻ, hay nỗi sợ hãi của lão già-tác giả? Cái gì là thật không ai biết được. Có khi đểu giả thì lại tin thật, còn chân thật thì vẫn cứ đểu giả như thường.

Chẳng biết gì là thật. Thế nên mỗi khi nghe cô ấy, tôi lại nghĩ đến Momo, rồi không gì nữa. Chẳng biết gì là thật. Chẳng có gì. Chỉ còn tiếng hát vang lên.

And nothing's real but love
Nothing's real without the love






2. Đêm Giáng sinh đang đến gần. Tức là năm (của Tây) sắp hết. Tức là đang mùa đông (của Tây). Tức là sg vào mùa lạnh và nỗi nhớ Love actually, đến hẹn lại lên, (dự báo) lại được dịp hoành hành các status. Năm nay có thêm một xuất phẩm hứa hẹn nhớ nhung truyền thuyết không kém: Gift of Night Fury (dịch tạm: Món quà của Bóngđêm Cuồngnộ). Đến lúc này thì có thể tìm thấy bản đẹp trên mạng, hay coi trực tuyến đều sẵn cả. Cả virus đính kèm cũng vậy.

Đoạn đầu phim Love Actually là giọng người dẫn chuyện lồng trong những cảnh gặp gỡ-đón tiếp ở sân bay. Chuyện kể về ngày 11/9 - sự kiện mà lại một lần nữa chia đôi nước Mỹ, như chiến tranh Việt Nam đã từng; vào những giây phút cuối cùng của những con người xấu số bên trong hai toà tháp đang sụm xuống nhanh không tưởng, có tổng cộng xxx tin nhắn-cuộc gọi các loại đến yyy người-nơi chốn gì đấy. Người ta thống kê tất cả lại rồi phát hiện ra một sự thật huyền diệu: tất cả là về tình yêu. Chẳng có chửi rủa đòi nợ thù hằn ghét bỏ gì cả. Chỉ còn lại tình yêu.

Điều đó nghĩa là gì?
em cũng không biết nữa
khi nào mình yêu nhau?


biết em chết!



3. Trong một lần trả lời phỏng vấn, chị Phan Việt có nói, đại ý, rằng: gặp gỡ các tác giả của những tác phẩm yêu thích là không nhất thiết; chị không có thôi thúc được gặp người viết sau khi đã đọc xong tác phẩm của họ: về mặt văn chương, "nếu một nhà văn thực sự làm đúng công việc của mình thì tác phẩm bao giờ cũng phải lớn hơn bản thân họ". Nhìn theo hướng ngược lại, những cuộc gặp gỡ mà chưa cần mở miệng ra đã phân định hẳn ngôi thứ như vậy - ngưỡng mộ và được/bị ngưỡng mộ, đều có chiều hướng trở thành cái gì đó quá đỗi nhàm chán, về lâu dài, cho cả hai bên. Sẽ cần nhiều hơn là thiện chí, trong những cuộc giao tiếp này, để câu chuyện trở nên thú vị, hay ít ra là để lại một chút gì cảm giác thân tình trong hồi tưởng của người trong cuộc. Nói cách khác, đòi hỏi một mức độ tương hợp nhất định để cuộc gặp gỡ của hai kẻ xa lạ tưởng-chừng-như-quen này không trở thành một thảm hoạ của lòng nhiệt thành quấy quả: để có thể nói chuyện cùng nhau, phải có sự tương xứng về nhiều mặt: hiểu biết, tính cách, đề tài ưa thích, v.v.. Bằng không thì ngắm gái sướng hơn.

Nhưng chưa đến giai đoạn tưng xứng ấy, thì bất kỳ người đọc sách nào, sẽ có một lúc trong đời, trong lòng trào dâng một xúc cảm ngưỡng mộ mãnh liệt đến độ bật thành tiếng: thế nào nhỉ? - Ông/bà đấy trông thế nào? Ăn uống bình thường không mà nghĩ ra toàn thứ củ khoai thích chết được này? đại loại thế. Rồi cứ thế mà kéo theo muôn vàn cách thức biểu lộ sự hâm mộ, từ cuồng nhiệt đến mất nhiệt, như giao lưu với tác giả, xin chữ ký tặng trên sách, mời đi cafe, v.v.. Hay như cách một gã nọ, khi đọc được một quyển sách hay quá là hay mà không có vẻ gì là làm bộ làm tịch, gã chỉ muốn gọi ngay đến cho tay tác giả thôi. Chẳng biết gã nói gì. Tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi nghĩ về cái khác, cũng phải đến hàng trăm lần rồi (bịa đấy, thế nó mới hoành).

Đó là một căn nhà gỗ một tầng, nằm tách biệt hẳn khỏi khu dân cư. Trên hàng hiên trước nhà có để một chiếc ghế dựa - loại ghế mà bạn có thể nằm đung đưa trên nó như trò chơi ngựa gỗ; ba bậc tam cấp và lan can tay vịn chạy vòng quanh: tất cả đều bằng gỗ. Xoay lưng lại với cuộc đời, như chính thái độ của ông, cửa chính căn nhà nhìn thẳng ra một bãi đất rộng thênh thang và ít cây cối. Cánh cửa hầu như đóng kín suốt ngày. Nếu có thể, tôi muốn được đến đó, đứng trong bãi đất rộng mà nhìn về phía căn nhà. Lúc đó, tôi có thể thấy ông bước ra hiên nhà lấy báo và sữa vào lúc sáng sớm, khoác pijama trắng sọc xám trong bộ dạng cao lêu nghêu của mình. Ông nhìn chằm chằm về phía tôi, rồi quay lại bước vào nhà, không quên sập cửa một cái to đến nổi tôi cũng có thể nghe tiếng. Rồi mỉm cười.


Nếu có thể tôi muốn chúc ông sức khoẻ. Không chỉ ông, cả người phụ nữ mỗi lần mở cửa thấy một người hâm mộ nhiệt thành lại càu nhàu, dù bà không tiếc thời gian ký tặng cho họ. Và nhiều người khác nữa. Tôi mong họ khoẻ, tôi mong họ bình an. Và dù ít hay nhiều, cách này hay cách khác, tôi mong họ tiếp tục viết, với tất cả niềm vui thích của đọc và viết. Bởi họ là những người hùng của tôi, và đã cứu rỗi cuộc đời này.




4. 'Cause It's snoggletog (quấnchănbông) time. And you are amazing just the way you are. Be cool!














P.s: May I have the permission to write you?

- đây là cái gì thì lần sau hẳn viết.



Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Into the wild




via. La Thang Nguyen











.

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

insi∂e I'm ∂æµ∑!µg




Hôm nay tôi kể một câu chuyện cổ tíhc.


1. Hắn được đẩy đến trước mặt mọi người, trong phòng sinh hoạt chung, với vẻ mặt không lấy gì hơn một miếng giẻ. Hắn nói nhanh kinh khủng nhưng ngắn gọn, về bản thân, về chứng thoái hóa cơ, 2 ngón tay phải còn dùng được, và cái mông của mình.

Anh ở đó, nghe được và hiểu những gì hắn nói. Trong khi mọi người thì không, họ không hiểu anh muốn nói gì. Anh bị chứng liệt não, những âm thanh anh tạo ra không khác gì tiếng kêu cá heo; chẳng có ý nghĩa gì đối với mọi người. Anh không tỏ vẽ gì là buồn. Anh thậm chí không cả nói gì về nỗi buồn.

Vậy mà không biết vì lý do gì, hắn hiểu cả. Anh cực kỳ ngạc nhiên, rồi phấn khích; lần đầu tiên trong đời, anh có thể nói cho một người khác hiểu, rằng anh đói, thông qua hắn, một chiếc máy thông dịch mắc toi phun chữ nhanh như đạn bắn. Vậy là tựa như những cơn gió của miền tây khô khóc đã quẳng Dean Moriaty vào cuộc đời của Sal Paradise, anh và hắn trở thành một cặp đôi hoàn hảo, như chưa bao giờ từng.

Hệt như Dean, hắn có cái vội vã của một kẻ không bao giờ đủ thời giờ để vui chơi, để hư hỏng, để tung hê, thậm chí không cả đủ thời gian để nói. Còn anh, lành hơn thế gấp vạn lần, thậm chí là nhút nhát. Vậy mà chỉ anh chơi được với hắn. Vậy mà họ dính với nhau như hình với bóng, dù bao giờ cũng chỉ có một người nói, luyến thoắng. Lại thêm một điều chẳng biết vì sao.

Rồi họ chuyển ra ở cùng trong căn hộ riêng, từ biệt mái nhà êm ấm của sự bao bọc của lòng nhân đạo, anh cùng hắn, nói đúng ra là theo hắn, tập tành sống cuộc đời của một con-người-cố-gắng-sống-như-người-bình-thường. Họ thuê cô, giúp việc.

Rồi số phận lại qua một khúc quanh mới, hắn chết. Và giờ đây anh đang đứng trước một cái hội đồng, một thể loại hội đồng gồm những người khỏe mạnh, bình thường và không hề tàn tật, sẽ quyết định xem liệu anh có thể tiếp tục cái cuộc sống của một người bình thường, như họ đang, hay là trở về với mái ấm bao bọc của tình thương lòng nhân đạo, không cùng họ.

Và bạn tin không, trước câu hỏi của một thành viên hội đồng: "What was your purpose in coming here today?", anh, với sự giúp đỡ của cô, thông dịch viên mới, bạn có tin không?, thay cho miệng hắn, đã trả lời rằng:

- A right must exist independently of its exercise.


Bạn có tin không?



2. Người lớn thật kỳ lạ! Họ có vô vàn những lý do để không tin vào một câu chuyện, rồi cũng cần ngần ấy lý trấu để lại tin vào chính câu chuyện đó, rồi họ lại bày ra cũng chừng ấy bùng nhùng chỉ để chứng minh câu chuyện đó là có thật, với một người lớn khác mà lại cũng có sẵn một mớ tương đương lý với lươn, để chống lại. Hình như họ quên mất, cách tin tưởng, của một đứa trẻ, như một đứa trẻ. Mà lại chính họ, nghĩ ra những câu chuyện cổ tích để ru ngủ đứa trẻ. Vậy mà họ chẳng hề tin; họ chỉ đọc chúng thôi.



3. Con bé nằm đó, mặt xoay ngang giấu mắt vào cái nhắm chặt, tay trái bịt kín cố chặn miệng, nấc lên từng hồi, dù cố gắng nhưng không sao kìm được, nó đang rất hoảng sợ. Cánh tay phải vẫn nằm yên, không hề co lại.

Thằng nhỏ nằm kế bên, vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã phần nào hồng hào trở lại. Thật may mắn, cho nó, vì con bé có cùng nhóm máu. Thật may mắn!

Anh bác sĩ tóc vàng và bà y tá mắt xanh đứng bên cạnh nhìn mà không làm gì được. Họ không hiểu con bé đang sợ hãi gì. Họ cũng không biết làm gì để an lòng con bé. Họ không thể hỏi hay trò chuyện với con bé được. Họ không biết tiếng.

Phải một lúc sau, với sự có mặt của hai cô y tá bên quân y đến, sau một hồi trò chuyện, con bé mới thôi khóc. Rồi nó cười, rất tươi.

Hỏi ra mới biết, con bé sợ truyền hết máu cho bạn thì nó sẽ chết.
Hỏi lại mới biết, vì sao con bé sợ chết mà vẫn truyền máu cho bạn, nó quay qua, tỉnh bơ nói:

- Vì nó là bạn con.




4. "Hạnh phúc là được tin vào những câu chuyện cổ tích".




Bạn có tin không?
















Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

How long have you been on try to save a man?



CPR hay còn gọi là kỹ thuật hà hơi thổi ngạt, là một loạt những bước cấp cứu cần thiết, giúp kích hoạt tim của một người, mang hay không mang bệnh tim bị bất tỉnh, với hy vọng tỉ lệ cường độ nhịp kích tim, còn hay không còn mạch, trở lại hoạt động. Giống như khi bị mắc nghẹn, không thở được, thì cách ứng phó tốt nhất cho nạn nhân là làm ngay cái hành động đó, mặc dù hơi bị không-dễ coi, dễ nghĩ, nhưng rất hiệu quả. Mà làm cái gì ra hiệu quả thì rất sướng! Bạn đừng nghĩ bậy.

Không như được xem trên truyền hình, nhất là trong các bộ phim Hồng Kông một thời nằm hông Chợ Lớn, các bước thực hiện của kỹ thuật CPR không hề đơn giản. Nó đòi hỏi người thực hiện phải có những hiểu biết nhất định, và vốn thực hành, cũng như sự hướng dẫn ban đầu cần phải tương đối chính xác. Không thì rất dễ xảy ra những hiệu quả sung sướng không tương xứng cho hai bên, như là đếm bước ngắn, đếm bước dài, hay đếm bước lệch, qua hai bên mình người ngất xỉu, là nữ. Đằng nào thì người nằm xuống cũng thiệt.

Tốt nhất vẫn là nên tìm hiểu kỹ càng. Hễ gì liên quan đến con người và tính mạng con người đều không nên vội vàng. Hẳn là không thừa rồi.

Vậy cứu một người mất bao lâu? - Chỉ trong vài cảnh phim, hoặc cùng lắm là vài trang sách. Hoặc là chuyển qua một khung cảnh khác, hay là chết trong một nhắm mắt. Cái chết đến rất nhanh, thường thì không đừng được, và không ai biết được là mình chết.

Được hay là bị trải qua một tính huống liên can đến sinh mạng, mà trong đó, bản thân có hoặc không, có thể hoặc không thể, can dự để làm tăng lên hay là giảm xuống, cơ may thở lại lần nữa của một người khác, thân thiết hoặc không hay là chưa, là tương đối hiếm hoi, xét trên số đông những ngành nghề-các dạng thức hoạt động xã hội có hoặc không có nghiệp vụ liên quan trực tiếp hay cả gián tiếp đến sinh mạng. Kể cả đối với các dạng động-thú-vật khác.

Khó thể nói là trải nghiệm đó nhất thiết sẽ mang lại cùng một dạng phản ứng-cảm xúc đối với từng đối tượng tham dự. Cơ hội được chứng kiến hay là dự phần vào các tình huống đòi hỏi người có mặt có những phản ứng cấp kỳ ứng cứu đã hiếm hoi, thì khó mà mô tả lại chính xác, những gì thực sự diễn ra trong suy nghĩ, hay đúng hơn, những thăng giáng trong cảm xúc của chính con người. Như trong một chớp bàng hoàng. Mọi việc thế là xong. Và con người quên mau.

Nhưng ai cũng tối thiểu đã hoặc sẽ một lần, vào dự đám tang, trong đầu trống rỗng, và nước mắt tuôn trào. Ruột gan quặn xoắn lại, ngực nén chặt, mà trớ trêu, nén càng chặt lại càng dễ chịu. Thở lúc này cũng không còn cần biết nữa. Có ai khóc mà lại còn nhớ cần phải thở đâu!

Cứ như trên bến đò, nhìn qua khung cửa gỗ, ngày càng xa dần, xa dần, nhỏ dần, nhỏ dần, mà không làm gì được. Ngay trước mắt ấy, mà không sao chạm tới được. Phía nào cũng vậy.

Không làm gì được.

Nỗi sợ cái chết nó đáng sợ như vậy đó. Đáng sợ đến nỗi, lắm lúc, người ta nhầm lẫn nó với chính cái chết. Người ta đâm sợ cái chết, dù rằng cái chết là cái chưa ai biết nó là cái gì, bao giờ.

Dù rằng có những người đã chết từ khi mình đang còn sống. Và hiếm có ai biết được.



Vậy cứu một người mất bao lâu? - How long have you been on try to save yourself.