treo lủng lẳng bịch xanh túi đỏ
cái bánh trắng một ngàn một bịch
cái snack tôm cũng lại một ngàn luôn
Tôi tặng mình một ly trà đường
treo ngày nắng thảnh thơi ngồi nghỉ
hỉ hả câu chuyện một thời vắng
xúm xít nhìn nhau cái cười hà
Tôi tặng mình một quãng đường quê
có cái gió, cái nắng giăng trước mặt
có con đò, bụi tre, bàn ghế nhỏ
có tiếng nào gọi buổi trời trưa?
Thằng người bé lớn nhanh như thổi
bao năm qua chồng chất đổ chất chồng
ngày năm tháng xé rời như tờ lịch
tuổi rụng xuống như người phải lớn lên.
Cái cơm áo mẹ cha không cho mãi
Cái cuộc đời cũng chẳng ai lo
thằng người bé giờ mồ côi cuộc sống
quên bẵng luôn cái gọi là ngày xưa
Cái thời nhỏ, nhỏ xiu cho vào túi
Cái thời khó, bói mãi cũng chẳng còn ra
Tôi tặng mình một mớ tuổi thơ
tuổi nào thơ, còn thơ hay còn mớ?
Tôi tặng mình một ly trà đường
treo ngày nắng thảnh thơi ngồi nghỉ
hỉ hả câu chuyện một thời vắng
xúm xít nhìn nhau cái cười hà
Tôi tặng mình một quãng đường quê
có cái gió, cái nắng giăng trước mặt
có con đò, bụi tre, bàn ghế nhỏ
có tiếng nào gọi buổi trời trưa?
Thằng người bé lớn nhanh như thổi
bao năm qua chồng chất đổ chất chồng
ngày năm tháng xé rời như tờ lịch
tuổi rụng xuống như người phải lớn lên.
Cái cơm áo mẹ cha không cho mãi
Cái cuộc đời cũng chẳng ai lo
thằng người bé giờ mồ côi cuộc sống
quên bẵng luôn cái gọi là ngày xưa
Cái thời nhỏ, nhỏ xiu cho vào túi
Cái thời khó, bói mãi cũng chẳng còn ra
Tôi tặng mình một mớ tuổi thơ
tuổi nào thơ, còn thơ hay còn mớ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét