Hiển thị các bài đăng có nhãn blogs. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn blogs. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

hey!


miss you guys already.




























Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Chim non xâu hàng bé



Đây, hàng đây:





không kể một số lượng không đáng kể sáchs bỏ dưới không (thèm) khinh lên thì hành trạng trong vài năm chuyên tâm mua sách là ở đây cả. quả nhiên như muối bỏ biển, nhưng cũng không uổng công chim non.

cũng nhơn dịp này mà iem-chim non, dẫu là cống rãnh cũng đua đòi sóng sánh với đại dương, xin có tí niềm vui nho nhỏ gởi đến các bác bỏ tị thời gian ghé qua đây, và cũng như là một lời cảm ơn đến độ, chắc chừng, dăm người trong số 60 bác đã bỏ công nhấn nút công khai trông chừng iem, mặc dù em đã cố tình giấu bén cha cái nút bấm nó đi rồi: sự trông chừng của các bác là niềm sợ hãi đối với iem, những khi trém gió.

Nói vuông cho nó nhanh là iem xin có ba phần quà gởi đến ba trả lời đúng/gần đúng trước nhất đối với câu.hỏis bên dưới.

Câu trả lời hợp lệ là câu trả lời được pốt vào phần Nhận xét của bài viết này; có lựa chọn rõ ràng, nhất quán, và không chơi rải thảm: mỗi người - tốt nhất là dùng cái tên không lẫn với ai và có khả năng cao sẽ chứng minh được cái tên đó là của mình, phòng trường hợp kẻ gian trơi trá hàng tội nghiệp chim non lầm tin trao trứng cho ác - có thể trả lời nhiều lần, nhưng chỉ tính câu trả lời sau cùng, hay câu trả lời được chọn lựa là sau cùng.

Không giới hạn về thành phần tham gia, nhưng có giới hạn trong cách thức trao quà sẽ được nói rõ sau.

Quà hiển nhiên là sáchs: chỉ có thể là sáchs, nhất định là sáchs. Người có câu trả lời được nhận quà, sẽ được quyền chọn một trong số những các cuốn sau (xếp theo thứ tự tiện tay vơ được cuốn nào thì quất cuốn đó):

  1. Cưỡng cơn gió bấc - Daniel Glattauer
  2. Mi là người bình thường - Lê Đạt
  3. Người tỉnh nói chuyện mộng du - Mạc Ngôn
  4. Thế giới lượng tử kỳ bí - Silvia Arroyo Camejo
  5. Hoạt động Ngoại giao của nước Pháp nhằm củng cố cơ sở tại Nam kỳ (1862 - 1874) - Trương Bá Cần
  6. Tình và rác - Ivan Klíma
  7. Sexuality in contemporary Vietnam: Easy to joke about but hard to talk about - Khuất Thu Hồng, Lê Bạch Dương, Nguyễn Ngọc Hường.

Trong trường hợp có nhiều hơn hai người có câu trả lời giống nhau, thì thứ tự ưu tiên quyền được nhận quà theo thứ tự giảm dần sẽ là: độ lệch chuẩn; thời điểm pốt, và quyền lựa chọn của chim non. Nghĩa là, trong mọi trường hợp bất phân thắng bại, iem-chim non xin được giữ quyền nói tiếng nói cuối cùng.

Cách thức trao quà: bao ship trong phạm vi thành phố. Nghĩa là, tay trao tận tay hoặc bưu điện trao tay cho những địa chỉ nhận quà trong phạm vi thành phố chim non đang ở. Những trường hợp ở ngoại thành hay ngoài phạm vi bao ship, nếu có, sẽ thương lượng cụ thể sau (hoặc là xù).

Và tới phần quan trọng nhất: câu trả lời được nhận quà là câu trả lời đúng/gần đúng nhất đối với câu hỏi chính và phụ như sau:

Câu hỏi chính: Bài viết này được pốt lên vào ngày tháng năm giờ phút nào?

Câu hỏi phụ vừa có tính chất phân định thứ hạng, vừa mang tính chất xỉ nhục với mua vui rẻ tiền: số đo vòng 2 aka vòng bụng của chim non hiện giờ là bao nhiêu? (Chấp nhận lấy số đo chiếc quần tây hiện giờ vẫn còn mặc vừa làm đáp án). Gợi ý: đáp án là một con số có ba chữ số.


Chúc các bác đoán ngon miệng!


*****

Kết sổ ngày 22/10/2011

Đáp án:

- câu hỏi chính: Càfê sữa nói...

Bài viết này được pốt lên vào ngày 15 tháng 10 năm 2011 giờ 21 phút 22.

vốn chủ định dùng làm mốc để canh thời gian kết sổ cuộc chơi, nên câu hỏi chính thiệt ra là hỏi mà như không hỏi, vì câu trả lời đã có sẵn rồi, các bác không cần phải trả lời lại nữa. ngoài ra iem cũng có ý bẫy những bạn láu táu nhưng xem chừng hai bạn bị bẫy không phải do láu táu mà trả lời sai, có lẽ do không dùng blogger nên hai bạn không biết: thời điểm đăng bài hiện lên ở đầu và cuối bài viết là thời điểm bắt đầu bài viết, chứ không phải thời điểm pốt bài, vả lại, thời điểm hiển thị đó có thể thay đổi được. Do đó, đáp án đúng phải là đáp án như được nêu trong comment số 1: những câu trả lời không trả lời câu hỏi chính, ngầm hiểu là chấp nhận comment số 1 như một phần trong đáp án của mình, tức là trả lời đúng; có trả lời mà trả lời khác đáp án nêu trong comment số 1 là trả lời sai.

- câu hỏi phụ: đáp án chính xác là 100.

Theo đó, những câu trả lời đúng lần lượt là: 113, 115, 120 (toàn người quen cả). mời các bác liên hệ với em theo bất kỳ đường nào có thể để nhận sách.

Ngoài ra các bạn còn lại cũng có thể mật thư cho em tới địa chỉ hòm thư: xauimatuongdepii@yahoo.com.vn; sẽ có một phần quà nhỏ (dĩ nhiên là sách) gởi cho mỗi bạn, gọi là khuyến khích mần non (tất nhiên, đáp sai thì không được quyền chọn).

Mọi việc đến đây là kết thúc, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại vào lần sau.

Chim non.














Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Cuộc đời bất tận



Này ta kể nhau nghe
chuyện cuộc đời bất tận:


Bắt đầu câu chuyện kể
là hai tiếng gia đình
chuyện về mọi người cha
và tất nhiên, là mẹ

Chuyện kể về tuổi trẻ
những năm tháng không tên
giấu sâu trong ngực trái
chuyện của một con người

Chuyện người lính trở về
đâu rơi giọt nước mắt
những Tổ quốc ra đi
những tuổi trẻ không về

Chuyện những bức thư tay
xuyên qua làn giấy mỏng
gói ghém nỗi mong manh
những mở toang không lường

Chuyện những người trẻ tuổi
nghĩ về sự lớn lao
đêm về khâu vai áo
vá mảnh đùm giấc mơ

Chuyện về cô em gái
thiêm thiếp trên giường nằm
và cả người anh trai
vẫn cạnh bên hàng giờ

Chuyện cánh đồng lúa xanh
trải dài tít xa mù
nhìn sang bên là biển
gió thổi qua cuộc tình

Chuyện những ngón tay thơm
lướt êm trên phím du
Chuyện về gót chân sần
những tảo tần bề bộn

Chuyện về những đứa con
chửa qua nửa cuộc đời
mái tóc xanh chờ bạc
chết tới giữa xuân thì

Chuyện kể về nỗi nhớ
với ở bên nỗi buồn
phía trước nỗi cô đơn
nằm im như trang sách

Chuyện về một con chó
(và) những trò lố không tên
Chuyện về một cơ hội
yêu thương không cưỡng cầu

Chuyện những tiếng xuýt xoa
trời thành phố trở gió
Chuyện về mùa nước nổi
mênh mông cả tấm lòng

Chuyện những người con gái
giấu đêm trong tay lạnh
và ô cửa sáng đèn
yêu em khi còn trẻ

Chuyện kể về ước mơ
tôi kể chuyện cuộc đời
mênh mang như nỗi nhớ
bao la gió đại ngàn


...


Tất thảy mọi xấu xa
không bằng thơm hoa sữa
mỗi buổi sớm soi gương
thấy rằng: ta đang sống.


***


Còn biết bao lời nữa
này tôi kể cho nghe
chuyện trong nhà ngoài phố
về bố và con gái [1]
và bố và con gái [2]
lại bố và con gái [3]
về nửa làn hơi thở
của một người chớm yêu [4]
về một cốc nước chanh
uống trong đêm nổi gió [8]
về những quyển sách thơm
chuyện hồi ký kể trước [5]
về vạt nắng cho em [6]
nơi cô đơn an nghỉ [7]
về một buổi chiều thu
đến ngồi lòng mùa [9]

***

về tất tật mọi thứ
về những câu chuyện kể
và bất tận cuộc đời ...

















Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

tháng 9, bù một.

trích toàn văn (không kể lỗi typo-chính tả) của một ghi chú (footnote) trong Giảng đường yêu dấu (dù đọc xong chỉ thấy yêu dấu đâu đáu tận phường nao) của Mai Anh Tuấn. Bản quyền thuộc về Mai Anh Tuấn; Nxb Trẻ độc quyền xuất bản từ 2010 đến 2015.

Hướng dẫn đọc bài: phần bôi đen không cần tô lên để đọc.







1. Năm 1996, trong một bài giảng ở Viện hàn lâm Ý, sau khi, hết sức tinh tế, chỉ ra những nhầm lẫn của V.Hugo trong cuốn Nhà thờ Đức bà thành Paris, Umberto Eco, bằng vốn tri thức rộng lớn, đã say mê bàn đến những thay đổi bão táp trong việc tạo ra các phương tiện vật chất kỹ thuật liên lưu giữ văn bản, từ Gutenberg đến Internet. Niềm cảm khoái của ông dừng lại ở cụng từ "chiếc máy điện toán" mà theo đó, thứ nhất, một nền giáo dục khai sáng phải biết cách tận dụng triệt để những tiện ích của mọi phương tiện truyền thông và thú hai, trong xã hội mà sự chọn lọc, phê phán thông tin quan trọng hơn là hưởng thụ nó thì chiếc máy điện toán sẽ ưu thế hơn truyền hình. Và thứ ba, rất lý thú, Eco khẳng định: "với kỹ thuật máy điện toán chúng ta đang bước vào một kỷ nguyên Samizdat [tự xuất bản] mới. Con người có thể liên lạc trực tiếp không cần phải qua trung gian những nhà xuất bản ...", liền đó, kèm theo một mệnh đề: "Nếu mạng máy điện toán thành công trong việc giảm số lượng sách xuất bản, thì đấy là một sự cải thiện hàng đầu về văn hóa". (Xem thêm Umberto Eco, Đi tìm sự thật biết cười. Vũ Ngọc Thăng dịch. Nxb HNV, H. 2004). Rõ ràng, muộn hơn rất nhiều so với khái niệm Thiên hà nhìn (visual galaxy) của McLuhan nhưng do chỗ đi từ lý giải cái tính cách văn hóa của cộng đồng điện tử nên triết luận mà học giả người Ý gợi ra, luôn có tính thời sự và rất đáng suy ngẫm thấu đáo. Đối với người Việt Nam, quốc gia mới thiết lập hệ thống Internet hơn 10 năm, lời khẳng định trên đây của Umberto Eco, quả thực, có một kiểm chứng sinh động, tôi xin nói thu hẹp, trong sinh hoạt văn chương.

2. Có thể còn nhiều bàn cãi nhưng sự hiện tồn của các website và blog văn chương cá nhân là biểu hiện cao của kỷ nguyên Samizdat song song với web publishing... Thực tế đầu thế kỷ 21 cho thấy: gần như, bất cứ người cầm bút nào cũng đều muốn xây dựng cho mình một web/blog riêng và họ, trong một kết cấu nhị trùng, vừa là tác giả vừa là độc giả, sẽ có một không gian mạng tự sinh. Trước hết, về diện mạo, các web/blog văn chương cá nhân xuất hiện rất sớm, được xây dựng bởi một nhà văn, nhà nghiên cứu có tên tuổi, trực tiếp tham gia vào đời sống văn học nghệ thuật đương đại. Các web/blog này tồn tại theo những cộng đồng thông tin khác nhau (báo chí, nhà trường, sáng tác, dịch thuật...) và nếu lấy con số lượt người truy cập thì rõ ràng, chúng có một số lượng độc giả rất lớn, thậm chí, chung thủy. Các blog/web văn chương cá nhân cũng phân hóa theo nhiều dạng: dạng đơn thuần tìm kiếm, chuyển tải thông tin về văn chương; dạng nghiêng về sáng tác hoặc dịch thuật; dạng tạo ra các diễn đàn, sôi nổi và đang là thời thượng hơn, về các vấn đề văn hóa xã hội. Việc một số ác phẩm văn học, vốn là những bài viết tự xuất bản trên web/blog, ra đời dưới hình thức sách trong thời gian qua cho thấy khả năng thay thế cung cách xuất bản trước nay, đồng thời làm đa dạng hóa các con đường đến với độc giả của văn học nói riêng và văn hóa nói chung. Nỗi lo lắng về việc "cái này sẽ giết chết cái kia" như của V.Hugo khi liên tưởng đến độc giả mạng đang ngày một tăng thay vì đến các phòng đọc sách, các thư viện hoặc rằng, các web/blog văn chương cá nhân sẽ khiến các phát ngôn chính thống lép vế, thực ra, là nỗi lo dư thừa. Sẽ không có sự phân quyền và ranh giới tuyệt đối, vấn đề chỉ nên và cần được hiểu là có sự thay đổi sâu sắc. Mặc dù, cho đến tận lúc này, sự hiện tồn của chúng thường đi theo một qui luật khá là tự phát nhưng đã nói lên những biến đổi cấu trúc ý thức, tâm lý của các nhóm cộng đồng trong việc tạo ra một hình thức sinh hoạt tư tưởng độc lập, biến cá thể thành một đơn vị tư duy có tính tương tác cao. Đây là một nhân tố, như Thomas L. Friedman phân tích, có tác dụng làm phẳng thế giới, và ở chiều ngược lại, hệ thống thế giới phẳng cũng sẽ cho phép mọi người tải các nội dung lên mạng và, theo ông "toàn cầu hóa chúng - mà không phải trải qua sự kiểm duyệt của bất cứ tổ chức hoặc thể chế mang tính cấp bậc nào". (Thomas L. Friedman, Thế giới phẳng. Nxb Trẻ, 2006 tr.146).

Từ góc nhìn này, có thể nói, các web/blog văn chương cá nhân đang tạo ra những qui tắc và quyền lực mới.

Đầu tiên, từ sự thẩm định của độc giả, các web/blog trở nên có uy tính, là địa chỉ tin cậy trong việc tra cứu và lưu trữ các sản phẩm thông tin. Nếu trước đây, sinh hoạt văn chương chỉ tập trung ở báo viết và các tạp chí chuyên ngành thì nay, xu hướng lấy các web/blog cá nhân làm diễn đàn đang dần nổi lên, liền đó, hình thành lớp độc giả/tác giả kiểu mới, trái ngược lại với kiểm "giáo sư hoài cổ" như Eco ví von, chỉ gửi/đọc/phản hồi các nội dung văn chương số. Điều đáng chú ý là, ngay trong giới thiệu nghiên cứu, sự phân biệt cấp bậc nguồn gốc dữ liệu đã dần mờ nhòe đi. Nhiều bài viết trên web/blog cá nhân đã có mặt trong thư mục tham khảo của các công trình, luận án văn chương, điều trước đây thường bị phủ nhận hoặc "lờ" đi do gốc gác ngoại biên của nó: không phải cơ quan ngôn luận của một tổ chức hội đoàn. Nay thì, với sức hấp dẫn và mức độ đa chiều của thông tin, việc dẫn các dữ liệu như vậy càng làm giàu hóa thông tin để đề cao năng lực xử lý, chọn lọc của người sử dụng. Chính sự thay đổi phương thức sản xuất văn học đã nảy sinh phương thức tiếp nhận mới, nó không ăn khớp với các tập quán thâu nhận truyền thống. Hệ quả là, sự thắng thế của các công nghệ tự xuất bản trên mạng, cả về thời gian lẫn thông tin, đã hút vào đó một cộng đồng rộng lớn mà không hề/cần truy vấn nguyên nhân việc tham gia. Tự năng sản, như vậy, cũng là điểm độc đáo của web/blog cá nhân. Trong trường hợp độc giả tải hoặc lấy một nội dung số thì tính phi lợi nhuận và sự biến các dữ liệu tri thức thành tài sản công cộng, dù ở mức độ nào, cũng có tác dụng cải thiện hiểu biết của các cộng đồng. Và đó là điểm độc đáo thứ hai mà một web/blog cá nhân có được.

3. Sức mạnh từ dưới lên - một cách hình dung về các web/blog văn chương cá nhân, trước hết là ở các khế ước văn hóa tạm thời. Trong bối cảnh mà những đức lý văn hóa cần phải kiêng cữ do cái nhìn cấm kỵ gây nên đang dần tháo dỡ để làm thế giới trở nên phẳng, thì rõ ràng, phổ hệ của khế ước lớn hơn nhiều, riêng các khế ước có tham vọng vĩnh viễn hóa chân lý, sự thật sẽ bị hoài nghi, phản biện. Nói cách khác, thay vì tôn trọng một khế ước vĩnh viễn, văn hóa bao giờ cũng cần tạo ra nhiều khế ước tạm thời mà ở đó, lý tưởng phản biện như một vầng sáng đơn độc không bị thâu tóm, chìm khuất bởi đại chúng. Trong khế ước tạm thời thì "tiêu chuẩn phê phán" (chữ dùng của Vương Sóc) phải là đích đến chứ không nên coi là biểu hiện của đạo đức trá hình. Bởi phê phán, phản biện là đa tâm điểm, trả lại nếp sống tự do nhận thức và đại nghị văn hóa. Đặc biệt, đối với phê bình văn học thì đối thoại và kèm theo đó, mở rộng các luồng ý kiến, các diễn giải khác nhau đang là tính cách giao liên tương tác mới. Nó, một mặt, biểu lộ sự chung sống và ham sống trong sự đa dạng văn hóa, mặt khác, đẩy lùi các "vùng cấm" để người đọc có cơ hội giữ được một cự ly cần thiết cho việc thụ lý những ý nghĩa, những tính hiệu có trong văn bản. Cả hai, trong tư cách nuôi dưỡng sinh hoạt phê bình, đã là một giá trị cơ bản. Và theo tôi, đây là yếu tố tạo tác phê bình một cách liêm chính và hiệu quả. Sẽ không có một hệ trục di sản bất động trước vòng quay mới của xã hội, nó phải có một đặc quyền nào đó cho phép người hưởng thụ được dán mác phản tỉnh cá nhân. Cá nhân hóa, trong trường hợp này, là quyền lực mới của văn hóa.

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

5 phút cho quảng cáo.



Quảng cáo cho bạn Land cái.




***



Internet, với tôi, là nơi mà thông tin trải rộng đến mênh mông còn những tấm lòng thì xích lại gần nhau ấm áp..


Đã gần một tuần kể từ ngày chúng tôi khai trương cái shop nho nhỏ ở ‘một chốn gọi là’. Khách khứa lai rai và việc kinh doanh tương đối.. ế ẩm. :)

Tôi đùa đấy, có kinh doanh ế ẩm thì cũng không nên hê lên như thế, nhỉ ? Vấn đề tôi muốn kể là về khoản “khách khứa lai rai”. Thực ra, khách mua hàng ghé chốn nhỏ của chúng tôi thì lai rai thật, nhưng bạn hữu thì hầu như không ngày nào không ghé. Điều thú vị là có rất nhiều người tìm đến đây không phải thông qua kênh marketing rộng khắp các diễn đàn và mạng xã hội của chúng tôi, mà đơn thuần là vì các bạn đọc blog tôi. Có bạn gặp tôi còn hỏi đi hỏi lại đôi ba lần, rằng tôi có thực là Land. Có vẻ tôi khiến nhiều người thất vọng sau vụ này :)



Nhưng thú thật rằng từ ngày tôi bắt đầu nghiêm túc viết cái blog này, tôi đã có thêm rất rất nhiều những người bạn mới. Điều thú vị là các bạn (trừ một vài người thân thiết) rất ít khi xuất hiện và trò chuyện cùng tôi ở đây, giữa cái chốn internet khổng lồ hay cái blog bé xíu này, mà chúng ta lại vô tình gặp nhau ở đâu đó trong cuộc sống. Cái thế giới mạng rộng lớn nhiều hoài nghi hoá ra lại là nơi ươm mầm những điều bé nhỏ tốt đẹp nhất..

Tôi cảm ơn các bạn..

..

Sáng đang làm việc thì chị K. nhắn tin, hỏi em đã gửi tiền cho chị chưa. Số là chị đang ở Mỹ và tôi có nhờ chị mua hộ ít đồ bên đó. Đã định chuyển tiền trả cho chị nhưng mấy hôm nay nhiều việc quá nên quên bẵng đi. Số tiền không lớn. Tôi định bụng online chuyển ngay cho chị.

Chị nói khoan, gửi cho tôi một đường link và bảo tôi gửi hết số tiền ấy để giúp anh Quý. (Các bạn nếu không thể vào facebook có thể xem ở đây). Tôi đã từng xem qua đường link này và cũng đã ghi chú vào sổ tay cẩn thận, nhưng thú thật khoảng nửa tháng qua là thời gian mà tôi hết sức căng thẳng và áp lực. Việc mở shop và quán xuyến để nó chạy chập chững là một việc không dễ dàng với một thằng “doanh nhân nửa buổi” như tôi. Tôi đã quên nhiều điều lẽ ra phải nhớ. Cám ơn chị đã nhắc nhở tôi.

..

Tôi gặp anh Quý một lần duy nhất, khi diễn đàn Zidean (diễn đàn đồ hoạ lớn nhất Việt Nam) tổ chức gặp mặt thành viên. Gần 3 năm trước, ở cafe K&K, tôi còn nhớ rõ. Khi đó tôi chưa từng biết anh Quý là ai, chỉ là thấy mọi người tụ tập quanh một người đi xe lăn. Tôi đến gần thì nhận ra anh đã mất cả hai cánh tay. Có phần ngạc nhiên, tôi hỏi thì được biết đó người có nickname Quywork của diễn đàn, đã tốt nghiệp Đại Học Kiến Trúc nhưng hiện đang làm đồ hoạ. Và điều quan trọng, anh có được sự tin yêu và tôn trọng của tất cả mọi người bởi nghị lực và sự sáng tạo mạnh mẽ. Hai điều đó vươn lên trong anh như những chồi cây tự nhiên mà nảy nở, mải mê rướn cao mình trong nắng mà mặc kệ đất dưới chân mình có cằn cỗi đến đâu.

Đó là những gì người ta kể với tôi về anh. Riêng tôi, ấn tượng duy nhất của tôi về anh là đôi mắt sáng, nụ cười hiền và mái tóc dài lãng tử. Cùng một câu hỏi cứ canh cánh mãi – anh vẽ bằng cách nào, và tôi có thể nào cầm bút tiếp tục vẽ nếu tôi cũng như anh ?

Tôi không gặp lại anh từ đó, chỉ đôi lần nghe nhắc về anh qua lời kể bạn bè. Từ đó mà nhận ra anh quảng giao và được lòng mọi người vô cùng. Nghĩ cũng lạ, đôi khi tôi ghen tị với những con người mà họ không may mang khiếm khuyết, bởi từ đó mà ý chí họ trở nên mạnh mẽ vô cùng. Khi người ta buộc phải đương đầu với một khó khăn nào đó, và họ vượt qua được, thì bằng một cách rất không chủ ý, họ cũng tự đẩy giới hạn của bản thân mình ra xa hơn nhiều những người không bao giờ có được cơ hội trải qua khó khăn đó. Bởi vậy mà mỗi lần nghe nhắc về anh, câu hỏi ngày nào lại trở về miên man trong suy nghĩ tôi..

Thật tiếc chúng tôi chưa thực sự trò chuyện và tôi chưa từng có dịp uống được uống cốc bia nào cùng anh. Nhưng tôi tin rồi cũng sẽ có ngày đó. Để tôi cảm ơn anh vì một bài học lớn..

..

Số tiền mà chị nhờ tôi gửi cho anh chẳng nhiều như tấm lòng chị, tôi biết điều đó và tôi tin chị cũng biết vậy. Tôi lục lại ví và biết mình cũng chẳng khá khẩm gì hơn, quá ít để có thể mang lại ít nhiều cảm giác an tâm. Tất cả số vốn dành dụm tôi đã đổ hết vào “một chốn gọi là”, tự hỏi mình phải làm gì tôi ơi..

Và tất cả như những mảnh ghép rời rạc trong tôi tự động xếp thành câu trả lời, điều tôi phải làm không gì khác hơn là vượt qua giới hạn, tạo ra những thứ tưởng không thể từ những điều tôi có, như cách mà anh Quý nhiều năm nay đã làm, như câu trả lời cho câu hỏi mà tôi vẫn hỏi..

Tôi là một “doanh nhân nửa buổi”, tôi tin vào việc tạo ra nhiều từ ít.

Tôi là Land, là “DreamsCatcher” với nickname đã được đăng ký và phủ sóng ở hàng trăm diễn đàn, tôi tin vào sức mạnh của internet

Tôi là một blogger, tôi tin vào sức mạnh và sự lay động của những con chữ, nhất là khi chúng mang theo một thông điệp ấm áp.

Và tôi là một người làm nghệ thuật, nên tôi tin vào sự rung động trong mỗi con người..

..

Việc đầu tiên tôi làm, như một doanh nhân chính hiệu, là đầu tư và kêu gọi đầu tư. Tôi bàn bạc với bạn mình góp tất cả số tiền chúng tôi còn trong người để mua hai chiếc túi và hai chiếc ví trong chính shop C-warehouse của mình. (C-warehouse là tên shop đặt ở ‘một chốn gọi là’)

Tiếp đến như một blogger, tôi viết bài này và sắp tới sẽ đăng nó ở tất cả những nơi tôi mong có người đọc nó.

Kế đến, tôi tổ chức đấu giá cho tất cả mọi người và cam đoan rằng toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ được gửi ngay đến gia đình anh Quý. Tôi chọn blog mình là nơi DUY NHẤT các bạn có thể tham gia đấu giá. Ban đầu tôi định chọn facebook nhưng sau đó nghĩ lại tôi chọn ở đây, vì đây là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể comment dù có hay không có tài khoản, chỉ cần một địa chỉ email là đủ, bên cạnh đó cũng dễ dàng để mọi người theo dõi diễn biến đấu giá. www.theDreamsCatcher.com là blog của tôi. 090 297 2910 là số điện thoại của tôi và tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc đấu giá này.

Mức giá khởi điểm cho mỗi sản phẩm là 0 đồng và bước giá là 50 nghìn đồng. Chi tiết về sản phẩm đấu giá nằm ở cuối bài.

Thời gian bắt đầu đấu giá tính từ lúc bạn đọc được bài viết này cho đến 12:00 AM ngày Chủ nhật 19.09.2010

Số tiền thu được sẽ được chuyển đến nơi và thông báo cho các bạn trong ngày thứ Hai 20.09.2010

Ngoài ra, tôi cũng sẽ trích 10% tổng số tiền bán được của C-warehouse shop từ nay đến hết ngày 19.09.2010 để góp chung với các bạn

Tôi hiểu sự thị phi của việc đứng ra tổ chức làm một điều gì đó liên quan đến tiển bạc, vì vậy mà tôi tự hưá với mình cũng như với các bạn rằng tôi sẽ cố hết sức rõ ràng về vấn đề này. Bên cạnh đó, tôi cũng hiểu rằng ngay lập tức trong suy nghĩ của một vài người đọc bài viết này, rất tự nhiên, sẽ tỏ ý nghi ngờ về mục đích việc tôi làm. Nhưng tôi cũng tin rằng rất nhiều những người đọc blog này đã biết đôi phần về tôi, và với những gì các bạn biết tôi mong các bạn đứng về phiá tôi.. Một lần nữa tôi nói ngắn gọn mục đích của toàn bộ việc làm này: tôi tin vào những điều kỳ diệu và tấm lòng chia sẻ của con người..

Cuối cùng, tôi hy vọng các bạn cùng với tôi làm việc này, bắt đầu bằng việc đơn giản nhất là thông báo đến bạn bè mình về nội dung cuộc đấu giá.

Tôi cám ơn các bạn..

-Land-

p/s: Một vài tác phẩm của anh Quý mà tôi được biết: http://www.zda.vn/d/65982

p/s 2: Có bạn xem bài viết xong hỏi tôi về anh Quý, anh gặp chuyện gì và anh có chấp nhận sự giúp đỡ hay không. Tôi nhận ra vài bạn không thấy những đường link ẩn mà tôi để trong bài, nên tôi copy lại ở đây để bạn hiểu hơn về tình trạng của anh. Còn về chuyện anh có sẵn lòng nhận hay không, tôi tin là có.

http://www.facebook.com/photo.php?pid=31702774&id=1142570159&ref=fbx_album

và đây

http://www.zda.vn/forums/viewthread.php?threadid=10531&page=1&show_reply=yes#lastpost

..

Chi tiết nội dung đấu giá:


Lưu ý: Tất cả túi của C-warehouse shop là hàng Crumpler thật 100% với tiêu chuẩn và chất lượng châu Âu. Vải và da Crumpler là những chất liệu đã được đăng ký độc quyền với tính năng không thấm nước.

Các bạn có thể đến shop C-warehouse ở địa chỉ 45/0 Phan Văn Hân, P.19, Q.Bình Thạnh, HCMđể xem sản phẩm, mua hàng hay góp sức cùng chúng tôi. Số điện thoại của shop là 01222 066 440

Các sản phẩm đấu giá sẽ được chuyển đến tận nơi miễn phí cho người thắng cuộc.

..

Mã số 01 – túi Crumpler Royale Sackli

Bằng da thật và chống thấm hoàn toàn. Túi đẹp và phong cách. Có 2 cỡ với ngăn laptop chứa máy 13″ hoặc 15″

Size 13″ còn màu nâu và đen, size 15″ chỉ còn màu đen. Các bạn đấu giá thắng có thể chọn size phù hợp với mình.

Xem thêm thông tin về túi ở link hoặc ở đây: http://www.facebook.com/photo.php?pid=49200&id=100001558396398&ref=fbx_album

..

Mã số 02 – túi Crumpler Russian King

Bằng da thật và vải chống thấm, phong cách đằm thắm mà vẫn rất năng động cho các bạn nữ. Có dây đeo tháo rời và nhiều ngăn nhỏ tiện lợi.

Size M, có cả ngăn chống shock dày và khoá gọn gàng laptop 13″. Có màu nâu và trắng để chọn

Xem thêm thông tin về túi ở link hoặc ở đây: http://www.facebook.com/photo.php?pid=49683&id=100001558396398&ref=fbx_album

..

Mã số 03 – ví nam Crumpler Bill Snatcher

Bằng da chống thấm, nhỏ gọn, và thời trang. Thích hợp cho nam. Đảm bảo đựng vừa các giấy tờ thông thường như bằng lái, CMND.

Có 3 màu: trắng sữa, đen, nâu

Xem thêm thông tin về ví ở link hoặc ở đây: http://www.facebook.com/photo.php?pid=49192&id=100001558396398&ref=fbx_album

..

Mã số 04 – ví nữ Crumpler Savaria

Bằng da chống thấm, nhỏ gọn, và thời trang. Thích hợp cho nữ. Đảm bảo đựng vừa các giấy tờ thông thường như bằng lái, CMND.

Chỉ có màu trắng. mới về nên chưa có hình thật, sẽ bổ sung trong hôm nay.

Xem thêm thông tin về ví ở link

..

Mọi góp ý và đóng góp các bạn có thể gửi về email của tôi: Land.theDreamsCatcher@yahoo.com

Chi tiết về những người đóng góp cũng như mọi thông tin về việc đấu giá này sẽ được update đều đặn và thông báo rõ ở bài viết này.

-Land-










Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Đơn Dương có dã quỳ vàng?



1. Mọi giác quan đều là kênh cảm xúc khả dĩ, với dạng ngôn ngữ biểu hiện đặc trưng tương ứng: chạm vào tay vịn lan can kim loại vào một buổi sớm có mưa; đi bộ dọc bờ sông trong mùa hoa sữa nở; bữa cháo khuya với đậu nành nóng; buổi đêm ở biển; hay nhìn sâu trong mắt trẻ con ...

Phương tiện của xúc cảm là con chữ. Và các dạng thù khác.

Là cố gắng lưu (níu) giữ những khoảnh khắc hay nỗ lực chạm vào tâm trí con người; chúng ta kể câu chuyện mình theo cách đó. Vì rằng trong bóng tối chúng ta tồn tại.

Nhưng chữ nghĩa là vô tri; tất cả chúng. Và tâm trí ta là cái bể sâu thẳm của bóng đêm.

Như tôi không thể nào làm cho bạn thấy buổi sáng hôm nay đẹp đến dường nào khi giữa trời êm ả Sài Gòn nghĩ về hoa dã quỳ vàng tận Đơn Dương.


2. Tôi rời quán khi mưa đã ngớt. Nhưng không dứt hẳn. Xõa ra rồi gấp lại, áo mưa trong bịch, tôi chạy giữa mụi mưa. Vừa đủ ướt người.

Gió lồng lộng. Tôi nghĩ về quảng trường Nhà thờ Đức Bà trong đêm Chúa; dàn chuông 6 chiếc đổ đều - khúc hoan ca ân hưởng.

Chỉ cần một nhắm mắt.


3. Thời tiết đô thị thực không hoàn toàn là một cuốn sách tốt về 5xu. Đó là tiêu bản của một 5xu theo kiểu Phan Việt trong Nước Mỹ, nước Mỹ: những gì tốt đẹp nhất đều ở phía trước. Nhưng là một sản phẩm tốt: bát cơm ngon, dù có sạn, cơm vẫn ngon, rất ngon!

Hãy hình dung thế này: vì yêu mếm chị chủ nhà không những không đẹp gái mà còn nói (nhanh) nhiều, không (cần) biết vì lý do gì mà có khi chẳng (cần) có lý do gì, nên một ngày đẹp trời, lũ lượt bạn bè ghé thăm nhà. Không báo trước. Mà lại ngay bữa cơm: cơm không thể không mời, khách không thể không ăn. Thế nên bát cơm nấu vội, dù nấu cũng hơi bị kỹ, nhưng thiếu bàn tay quán xuyến của chị chủ, có đôi ba hạt sạn cũng là dễ hiểu. Nhưng sá gì đôi ba chiếc răng mẻ khi so với tấm lòng thơm thảo của chị chủ nhà nói không phanh thì nhanh không ai hiểu. Bát cơm dù sạn vẫn ngon là vì thế. Với nữa là người ta có phải ăn bằng miệng đâu.

Nhưng chỉnh chu và nền nã như thế, thì thành phản-5xu vãi đái ra rồi.

5xu mà thiếu cái nhổ toẹt vào đời thì đèo mẹ có khi chỉ còn 2xu: rẻ vừa thôi rẻ quá đ'eo ai chịu nổi.

5xu mà thiếu cái yêu nước đèo mẹ tụi Đan Mạch thì cũng chỉ còn 2xu: đúng vãi cả đái ra rồi!

Và 5xu chắc chắn chỉ là 2xu, chắc hơn cả bắp!, nếu thiếu đi cái này, như theo một câu quote đã gắn liền với webblog của 5xu suốt một thời gian dài: một cứu cánh - 'Sống tao còn đéo sợ nói chi là chết - trích lời Trung voi trong cơn say'.


Đó là điều tốt đẹp nhất của cuộc đời tôi học được từ 5xu.
Còn những gì khác thì chắc để từ từ he he












Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Vì sao tôi viết blog?


















2. Life is supposed to be a surprise!

















3.
















.




Còn chờ gì hở tôi?








Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Sách ngoài danh mục


*lại câu view đây.



hay là Cuộc phiêu lưu đầu tiên của Xuxu và các đồng bọn.





Xuxu hẳn nhiên là một cái tên. Nhưng không phải là cái tên của Xuxu, ngay từ khi mới lọt lòng, hẳn nhiên Xuxu cũng có một cái tên tốt đẹp như bao đứa trẻ khác. Nhưng không ai biết được cả, ngay cả tôi cũng không, mà có lẽ cũng chẳng ai biết. Mọi người cứ gọi Xuxu là Xuxu, từ lâu lắm rồi, có khi từ lúc nào thì chính Xuxu cũng chẳng biết được. Xuxu có bao giờ phải tự gọi tên mình đâu. Vì vậy cứ mà gọi Xuxu là Xuxu chứ không cần phải nhọc lòng tìm hiểu làm gì. Là tôi nói thế thôi, bạn không cần bận tâm.

Xuxu sinh ra ở đâu, từ đâu đến, và đang làm gì, cũng chẳng ai biết, mà cũng chẳng cần ai biết, Xuxu cứ xuxu thế thôi. Không cứ phải tung hê lên rằng thì là mà 'tôi là Xuxu' - ấy là tôi đang nói giả thử tôi là Xuxu ấy, thì Xuxu mới được là Xuxu; mặc kệ mọi người có biết hay không, Xuxu đã Xuxu rồi. Không phải bàn nhiều.

Chẳng biết Xuxu xuxu gì để mà xuxu, nhưng nhắm chừng Xuxu đi nhiều, mà lại còn rảnh rỗi nữa. Vậy nên ách giữa đàng Xuxu mang chồng vào cổ, Xuxu đi xin sách. Ai hỏi thì Xuxu bảo xin về cho bọn nít chúng xuxu. Ai bảo ở đâu thì Xuxu trả lời, cao lắm, xa lắm cái mà xuxu đói cái bụng vẫn xuxu tới được. Ấy là Xuxu xuxu thế. Thật ra thì tôi cũng chẳng biết xuxu là gì, nhưng mà tôi cứ xuxu theo Xuxu cho nó xuxu vậy.

Tới lúc này thì Xuxu mới hét tướng lên: Xuxu bảo ai có sách cho sách, ai có tiền cho tiền thì Xuxu xuxu lấy phải lượm tiền mua sách mang tới thì Xuxu mới xuxu nhận, ai có lòng thì cứ cất ở nhà chờ đặng vu quy nấu cháo lòng, Xuxu không quan tâm. Cái này là tôi thêm vào, Xuxu xuxu có nói, tôi nó ra luôn cho bạn xuxu đỡ thắc mắc.

Thế rồi Sữa Mỡ xuất hiện. Nhân vật này vừa mỡ vừa xấu mà lại được cái dzô dziên, lại cái thịt thúi nữa, mặc dù nói cho cùng thì cũng có được ưu điểm, như là nói nhảm không cần mở mắt hay là trét nước miếng không cần lè lưỡi, nhưng mà điểm nổi bật nhất vẫn là vừa ở dơ vừa lanh chanh. Ngửi thấy Xuxu xuxu sách, Sữa Mỡ hứng khởi lắm, bèn nhảy vào, vỗ ngực nói ngay: "Để Mỡ lo!" - mấy bạn ếch có được nghĩ quàng xiên tui quảng cáo cho phim Việt đó nha, nghĩ dậy là tội cho tui lắm, tui cóc có thèm nói đó là tui thuổng từ tựa cái phim của anh Dũng đâu à.

Lại nói chuyện Sữa Mỡ: sướng cái miệng mà hại cái thân. Lỡ nói rồi, kiếm sách đâu ra? Nhà Mỡ cũng có sách đó, nhưng mà sách vừa dày vừa hông ai thèm đọc Mỡ mới tha về. Đó là xảo biện thôi, chứ thực ra Mỡ x (đọc là ít-xờ) có muốn cho đám sách đó. Mỡ quý tụi nó lắm. Cái này tôi cam đoan với bạn, ai chứ con Mỡ này, nó được cái xấu mà toàn mần vai ác, vừa ác vừa điêu! Nói cho các bạn biết chơi chứ mà các bạn nói là tôi nói là tôi chối ngay liền tôi hông có nói. Tôi đâu ngu mà nhận mình nói có cho con Mỡ nó lấy mớ sách vừa dày vừa hông ai thèm đọc vừa nói ở trên đập đầu tôi. Tôi hông đẹp nhưng tôi cũng hông có ngu, ha!

Trở lại chuyện con Mỡ, lộn, Sữa Mỡ. Sữa Mỡ tính đi tính lại, cuối cùng hết tính nổi rồi nên khỏi tính luôn, Sữa Mỡ cũng hét tướng lên: ai có sách thì cho mìn xin, ai có tiền thì cứ giữ lại mìn không xin nhưng mà có cho thì mìn cũng xin. Tôi cũng không biết là có nhiều người sợ con Mỡ nó lấy sách đập đầu, hay là người ta tin nó thiệt, hay là người ta nghĩ gì nữa, nhưng mà thiệt may, con Mỡ, lại lộn, Sữa Mỡ hét lên thì có người hưởng ứng. Mấy mống à, hông dậy là may rồi, không thì có mà con Mỡ đi mua dao cướp nhà sách đem sách lại nộp à không cho Xuxu.

Cũng hên có mấy bưởi hưởng ứng hà, còn mấy bưởi nữa thì chắc cũng sướng miệng hại thân tính đường hông ra nên im re luôn mà hên là im re chứ đồng loạt bưởi nào cũng hứng tới thì tiêu bà con Mỡ luôn rồi: sau một đêm, một sáng vơ vét Sữa Mỡ đem về một mớ sách hai người cầm không suể, bốn mắt đọc không xong và xe chở hai chuyến cũng chẳng thừa. Tôi nói gạt bạn đó, chứ có chút bẻo đè người còn chết thì chiều đó con Mỡ chở vèo vèo hai cú là xong. Chấm. Hết chuyện.

Lần này, là tôi nói xạo. Ví dù chuyện có bằng phẳng thế thì tui cũng xạo thêm cho nó ra dài dòng. Nhưng mà chuyện này còn ly kỳ hơn nữa, bởi sự xuất hiện của Cây Tăm.

Gọi là Cây Tăm không có nghĩa nó là cây tăm, hoặc nó ốm như cây tăm, mặc dù nó ốm còn hơn cây tăm thiệt, nhưng mà đó không phải lý do. Lý do là nó tên Trâm, nên tôi gọi nó là Cây Tăm. Bạn không có quyền ý kiến. Chuyện tôi kể thì tôi muốn gọi sao tôi gọi, chừng nào chuyện bạn kể đi rồi tôi dzô nói bạn dzô dziên. Thôi, tôi kể tiếp.

Cây Tăm mẻ hẹn Sữa Mỡ sáng sớm qua lấy sách, vì tối qua mẻ về nhà khuya sợ kêu Mỡ qua thì khó bề an toàn cho Mỡ, lỡ đang đi giữa chừng mà gặp sách tặc thì khó lòng có sách đem cho Xuxu. Ấy là liệu cơm gắp mắm, liệu đường mà đi, nên sáng sớm hôm đó, Mỡ te te chạy qua nhà Cây Tăm, thắng cái kịt, đá chóng, gác chân lên ba-ga, cất tiếng gọi lớn một tiếng: Sách! Tức thì Cây Tăm từ phía sau song cửa kéo bằng sắt đi tới. Tất nhiên là có mở cửa rồi mới đi ra, không phải đang coi phim Terminator phần II đâu mà cứ muốn lỏng là lỏng.

Hiện ra à không đi ra rồi thảy bịch sách xuống cái bịch rồi Tăm bắt đầu giảy bày. "Bữa tui dọn phòng đó, tui gom được một thùng, bự ơi là to, mang ra bỏ bên ngoài phòng, cái mẹ mừng rơn, liền đem bán ve chai". Yên tâm là cái mặt con Mỡ lúc đó cũng đơ y chang như bạn lúc này, là nếu mà bạn có đơ, còn hông thì tôi cũng kệ. Tôi kể tiếp đây.

Rồi con Mỡ về soạn sách, lên danh mục, bao lại, rồi chiều đó chở hai chuyến vùvù vèovèo qua cho Xuxu. Tất nhiên là con Mỡ không có làm một mình, gì chứ mấy chiện làm biếng được thì cứ làm biếng. Mấy chuyện nặng nhọc đó con Xù bạn con Mỡ bao sân hết. Con Mỡ chỉ ngồi chát chờ lái xe thôi. Chấm. Hết chuyện.

Lần này, là tôi nói thiệt. Chuyện có bi nhiêu à tôi hết biết xạo sao rồi. Còn về cái nhan đề phía trên kia kìa, thì nguyên văn nó là thế này. Cái danh mục được lập lên chỉ bao gồm những thể loại sách văn học, hoặc cận văn học - tôi cũng hông biết phân biệt làm sao, ai biết thì chỉ cái? - hoặc là các thể loại sách đọc không quá từ chương khoa giáo mà tóm lại là con Mỡ nó không liệt kê các thể loại sách giáo khoa, các thể loại sách về chính trị gọi chung là TTHCM, hay các thể loại bỏ túi khác. Không phải nó kỳ thị, mà nó thích dậy á. Nhưng mà chưa hết. Phút cuối, Sữa Mỡ còn vác ở đâu về một mớ sách mà người ta thường gọi bằng cái tên chung "Hạt giống tâm hồn" bỏ bịch đem qua Xuxu luôn.

Đống sách này ban đầu Sữa Mỡ có nghĩ tới, nhưng không hề muốn động tới.

Nghe như Sữa Mỡ không muốn đem cho những cuốn sách ấy.
Nghe như Sữa Mỡ không muốn bọn nít đọc những cuốn sách ấy.
Nghe như Sữa Mỡ có nghĩ rằng là chẳng lẽ chúng ta lại phải tìm kiếm yêu thương trong sách như những cuốn sách ấy?


Đó là tôi nghe được, thực hư ra sao tôi cũng không rõ, người ta nói sao thì tôi nghe vậy. Bạn có thắc mắc gì thì cứ đi kiếm con Mỡ mà hỏi.















Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

We love this game


*bài đăng trên facebook, cho những người có liên quan, tái bản bên này, để câu comment.




1. về bóng đá

Tui đã từng mê bóng đá. Nói mê, nghĩa là vật vã ra mà mê, không còn biết trời trăng chi nữa. Cũng như bây giờ tui mê gái; cái thời mê bóng đá, tui chỉ biết có bóng đá. Bây giờ, như đã nói, tui chuyển qua mê ... chơi banh đũa với gái rồi.

Cái hồi tui mê đó, thiệt là tui hông biết gì, tui chỉ biết tui mê thôi; mê là mê đến mệt chưa thôi. Còn bóng đá, lúc đó đối với tui, nghĩa là MU: đá banh là phải ghi bàn; chiến thắng nghĩa là MU ghi nhiều hơn thằng kia cỡ ... chục trái. Bây giờ thắng thua gì cũng móc bóp, trả tiền sân, sau đó quỡn thì bá vai nhau ra quán, kiếm trâu tâm sự.

Chuyện tui mê tui còn hông biết sao tui mê. Tui chỉ nhớ, cái thời banh bóng còn thưa thớt màn hình, thì cứ mỗi tối thứ 4, bật tivi lên, rồi tui ngồi mê mẫn. Rồi chắc, tui sẽ hỏi: "đội gì dậy ba?", rồi ba tui trả lời: "MU". Rồi, xong, từ đó trong tui bừng nắng hạ. Chuyện mê-ghét đâu cần lý do; hồi đó tui hông nghĩ dậy thiệt, cái gì hiển nhiên quá thì đâu có gì để nghi ngờ. Bây giờ, tui biết hết. Nhưng tui luôn cố gắng trì hoãn cái biết đó, tui luôn cố không nghĩ tới những cái nguyên nhân đó; tui muốn tui như hồi xưa hơn.

Nhưng mà, tui lỡ ... hết còn nhỏ rồi.


2. về Đẹp

Hồi học văn cấp hai, thầy tui có giảng về cái đẹp, thầy nói, cái đẹp mông lung lắm, không có định nghĩa, vô hình vô dáng, lung linh huyền diệu mà lại rực rỡ chói lòa; giống như nước, tưới xuống hạt, hạt nảy mầm, mầm lên cây, cây ra hoa, hoa đậu quả, quả chín mòng, rụng xuống đất, rồi lại ... Dừng, trở lại chỗ trước kìa: mầm lên cây, cây ra hoa: bùm! Đẹp. Nhưng mà, hoa cũng vô thiên lủng, cũng vô chừng như sao trên núi, chẳng biết đâu mà lần. Đến bây giờ tui cũng hông kiếm ra cái định nghĩa nào bớt mông lung đi.

Tui cũng chẳng biết sao.

Nhất là khi người ta thường lấy MU của ... tui-hồi-đó ra mà rằng 'thực dụng', mặc dù thực dụng với đẹp hông phải lúc nào cũng trái nghĩa. Tui cũng hông có ý định định nghĩa lại cái sự đẹp, tui hông thèm làm chiện đó; ai đẹp đẹp ai nấy biết; tui chỉ muốn nói, nói về cái đẹp của tui, cho dù nó có là cái gì đi nữa thì chí ít nó cũng đẹp đối dzới tui: Bác là tất cả, Bác vô địch, chấp hết!

Tất cả mọi gì nghiêm túc đều là đẹp, nếu có thêm sự thành thục nữa thì là ... quá đẹp. Xét chỉ riêng trong bóng đá, mọi phong cách và lối chơi đều đẹp, nếu người ta làm cho nó ra đầu ra đũa. Hy Lạp của euro 2004, Đức của world cup '02, Chelsea của Mourinho, hay Arsenal bất-bại của Wenger, và đương nhiên có cả MU thời '99 của tui nữa, tất cả đều là đội chơi đẹp. Tất nhiên cái đẹp của tui không phải là do thắng-thua, mà các danh hiệu cũng chỉ là những con số thống kê, để tiện cho việc ghi nhớ, hoặc tra cứu: đẹp là khi người ta cố sức làm, và làm tới cùng một cái gì, cho dù người ta có hoặc không biết trước, cái sự chắc chắn không thành đi nữa. Thành công của một người, không phải lúc nào cũng cùng pha với sự tôn vinh của số đông.

Bởi vậy, Barca là đội bóng chơi (với ham muốn) tấn công đẹp, đậm chất kỹ thuật và sự ngẫu hứng trong các cách thức tiếp cận khung thành đối thủ; Ý là đội bóng chơi chủ trương phòng thủ đẹp, chủ động, khoa học và cực kỳ hiệu quả; và MU của-tui là đội bóng chơi đẹp, ở chỗ người ta không thể biết lúc nào MU chơi đẹp hay không. Với tui, kết quả không quan trọng bằng lối chơi, lối chơi không quan trọng bằng cách chơi, cách chơi không quan trọng bằng đội bóng, mà đội bóng thì không quan trọng bằng con người.

Còn Arsenal của Wenger, tui gọi đó là đội bóng chơi lãng mạn nổi tiếng nhất hiện tại.


3. Đội bóng vĩ đại nhất

Theo tui thì không hề có, mà mãi mãi cũng vậy. Chỉ có thể có đội bóng với một khoảnh khắc vĩ đại nhất mà thôi, dù so sánh nhất luôn là cái tạm bợ nhất. Mà có lẽ người ta cũng chỉ cần có nhiêu đó: chỉ một khoảnh khắc vụt sáng, thế là quá để đủ. Thí dụ như là MU-của-tui, trong vòng chưa đầy 3 phút của một ngày tháng 5 năm 1999, bùm! bùm! hai phát: một huyền thoại đã lìa đời. (với các vĩ đại khác thì tui hông nói tại vì tui hông có biết, ai muốn nói thì tự nói đi, tui có phải nhà báo thể thao đâu mà nhớ quá trời đất dậy he he).

Tui đã nghĩ như dậy, mà đến sau này cũng vẫn nghĩ như dậy.

Nhưng khi mà mấy đứa tụi tui (xin cái lỗi nha mấy đứa!), cùng đứng trên sân, hằng các tối hàng tuần, cùng cắm đầu chạy rồi đứng thở phì phò, cùng chửi địt rồi cười thô bỉ, cùng lên rồi lại cùng xuống, cùng ra trâu, về dê, nhưng không đi chó, ... thì tui gọi đây là đội bóng vĩ đại nhất!

Vì chúng tôi là một đội, và cùng yêu cuộc chơi này. :)






mà, đứa nào đá rụng bớt mấy cái giò của tụi Arsenal coi!


Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Mùa thu rơi bao lâu?



1. Bạn viết về mùa thu, thắc mắc rằng mùa thu thì dài bao lâu. Rằng (bạn nói) khi những chiếc lá cuối cùng trên cành đủng đỉnh lắc lư rơi nhẹ xuống nền vàng xào xạt, khi những chiều hoàng hôn óng ả ôm lấy dòng Seine êm đềm với từng đợt gió rung rinh dúi vào lòng người đôi đợt rùng mình se sẽ, khi những buổi sáng trời cao-trong-xanh vút như mê hoặc mắt nhìn đăm đắm, ấy là khi mùa thu lại tới. Ấy là lúc bạn tha hồ mặc áo cộc quần rong, tênh hênh đi giữa chốn đô thành hoa lệ mà chụp hình, mà ngắm nghía người ta hẹn hò, hoặc là điềm nhiên thè lưỡi lếm kem mà không sợ bất cứ hậu quả (quá) tê tái nào.

Sài Gòn thật (từng) không có mùa thu. Những khoảng chuyển mình nho nhỏ thật khẽ trong ngày không đủ làm nên mùa; những buổi sáng trời thu trong, những buổi nắng thênh thang cuộn tròn lòng phơi phới không phải là điều dễ dàng nhận thấy, nhất là đối với những ai chưa từng đặt chân ra khỏi Sài Gòn quá tháng. Những khoảnh khắc mùa thu chấp chới hiện ra rồi lẹ lành lẩn mất, như một nét chấm phá của tiết trời thành phố, chỉ có thể (lại) hiện ra rõ rành trên từng câu từng chữ của sự từng trải. Gọi là thu, vì đã thực có thu.

Thay vào đó là mùa lá rụng. Không hẳn rần rần lá rụng chuyển mùa (cho) thu sang, chỉ là những lúc gió mạnh, trời lay, từng đợt lá rụng trên đầu, trước mặt, lả tả như trái chò nâu quay tít tít mò. Có khi gió xoay cuốn lá xoáy thẳng vào người, thích thú tơi bời. Nhưng cuộc đời chẳng dễ được hai lần.


2. Lơ ngơ với mơ màng không hẳn là xấu, tuy cũng chẳng phải là thuộc tính họ hàng với người học kỹ thuật. Bạn học kỹ thuật, nhưng thường có những quãng mơ màng lồng lộng như thế. Bạn thích thế, mà mình cũng thích. Chắc cũng phần vì mình (cũng) học kỹ thuật.

Vì là dân tính toán, nên có khi cắc cớ mà tự hỏi rằng: một người (thì) rơi bao lâu?

Cái này đơn giản, có thể trả lời tương đối chính xác mà rằng: lấy khối lượng một người lớn xác là 80kg, coi như người tiến từ từ tới sát mép tường rồi mới rơi nhẹ nhàng không vận tốc đầu, bỏ qua ma sát với không khí, và xét chuyển động như là chuyển động của chất điểm: vấn đề lúc này trở thành giải bài toán chất điểm rơi tự do từ độ cao h cho trước. Đánh vật với số với chữ một hồi thì cũng tính ra được (cho là) x giây. Trong thực tế thì thời gian rơi có thể ngắn (hay dài) hơn một lượng chưa xác định nào đó, tùy thuộc vào các thông số thực nghiệm, như là: góc nghiêng khi nhảy, tốc độ gió, độ cao tương đối so với mực nước biển, mối liên hệ tương đối giữa độ cao h và vị trí đứng bấm giờ của người quan sát, ...

Nhưng bất kể việc tính toán sự rơi có ngùng ngoằng ít hay ngùng ngoằng nhiều, thì kết quả chắc chắn không đổi; người rơi có nghĩa là chết (tới bị thương). Hậu quả như thế thì quá là không chấp nhận được. Thế nên chuyển lại xem xét cái sự thu rơi nhắm chừng khả dĩ hơn. Ít ra là an toàn hơn cho người kể chuyện. :)


3. Vậy rốt cuộc thì mùa thu rơi bao lâu? - Bằng thời gian chiếc lá rời khỏi cành.




*viết thêm:

Mình rất chăm đọc blog. Chăm đến độ như thể cày xới và băm nát vườn bông màu mỡ nhà người. Mình cũng thích lên tiếng, nhưng ném đá làm sao cho người khác không cảm thấy là đang bị ném đá thì mình chịu. Đôi khi có cảm giác những suy nghĩ khi chuyển hóa thành câu chữ, có vẻ, đã mất đi cái sự duyên dáng (muốn có) của nó rồi. Hoặc là do mình vô cùng duyên dáng quá. Cái này mình cũng chịu.

Mình rất thích đọc, không chỉ đọc blog mà còn đọc sách, đọc truyện, đọc báo nữa. Nhưng mà đọc blog thích hơn nhiều (mấy thể loại kia nguội ngắt rồi, chán rồi!). Có cảm tưởng như mỗi lần bật danh sách cập nhật blog lên là thấy một chùm bong bóng đủ thể loại, đủ sắc màu: có xù xì, có lịch lãm, có phong trần, có dài ngoằng, có bình dân học vụ, có quảng đại sâu xa, có đằm thắm, có vanity suốt đời, và có ... nhiều nữa; mà nói chung là tất cả đều rất chi mơ màng.

Không chỉ là của người khác mà chính là của mình, như một ai đó từng nói: khao khát được nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay, những điều mà mình hằng trân quý như là một minh chứng cho những dồn nén của bản thân, rằng điều đó là thật, điều đó có tồn tại và điều đó đã tồn tại. Như cái cách mình nhìn thấy những mẩu giấc mơ con của mình, qua chùm bong bóng chữ với nghĩa của mọi người. Cho dù đời thực không như mơ.

Nhưng mình vẫn (muốn) tin rằng tồn tại cái gọi là "tình nghĩa bloggers" hay "phi lê thành phố", cho dù là gọi bằng bất cứ tên gì, thì tồn tại vẫn cứ là tồn tại: đã từng là mãi là. :)