Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Tuyệt mệnh.



Tự nhiên thấy mình chẳng muốn sống nữa
chết cho xong, mai khỏi phải nhìn đời
khỏi còn thấy,còn gồng mình chịu đựng
khỏi phải đau lòng những chuyện bé xé to


Tự nhiên thấy mình hèn quá thể
con đường dài, dẫu trơn trượt những mưa to mưa nhỏ
ước được sống - chẳng có gan để nhận
chết một lần - cũng chẳng có gan mơ


Tự nhiên thấy mình nhàm phát ngấy
mây trắng nằm ngang, quả chuông treo ngược
cây đu đủ cho trái màu khoai môn
cái bụng to no toàn câu chuyện nhạt


Tự nhiên thấy đời chật chội như rọ
Những cái lồng to chụp lấy mỗi con-người
Cố kêu mấy cũng chả ai buồn thấy
Những con-người đội lồng vẫn đung đưa


Tự nhiên thấy mình sao sợ quá
sợ cả con thuyền, buồm đỏ, căng như cung
mũi tên lắp - của lòng nhiều rạo rực
còn chờ gì chưa xé gió lao đi?

Tự nhiên thấy mình còn thèm quá
nhớ với thương, cả yêu với lẫn ghét
thấy cuộc đời gồm những chân-khoảng-tối
thèm thấy mình một ánh nến đủ to!

Tự nhiên thấy mình, quá còn, thèm sống!






















draft đã lâu, nay publish.

Mình ổn. Thưa các bạn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét