Hiển thị các bài đăng có nhãn mùa thu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mùa thu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

tháng mười, không một (thôi).



1.

Tôi đi tìm mùa thu
thành phố xám
hàng hàng hoa sữa
cơm nguội chưa vàng.

(tôi đi tìm mùa thu
thành phố xám
gió 4g chiều vi vút từ đầu buổi
bỏ xó mặt trời.)

mùa thu hụt.


2.

tôi đi giữa mùa thu
cái loa phường
lũ lượt
rồng bay
thay nhau cưỡng hiếp mặt hồ rêu.


3.

tôi đi cùng ngàn năm
nhân gian-một đóm tàn.















Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

mùa kết đôi




1. Mây ủ dầy. Thi thoảng vài khi trời xanh trong vắt, thi thoảng mới được thấy một hai tia vàng ấm áp. Mưa buổi chiều và gió trọn bữa, những sáng mát lành và đêm mơn mớt hương sữa, sục mình trong cơn run rẩy - giữa chừng thu, nửa chừng đông : Sài Gòn vào mùa lạnh.


2. Mùa hối hả theo nhau lướt về. Đêm cuối mùa, phố phường càng nêm chặt những vòng tay, những lúng liếng mắt, những tiếng ước thầm. Vẻ như áo bông lớp lớp càng dày, tay với tay càng gần, càng niếu. Trời càng lạnh, càng thêm cần, thêm niếu. Có lẽ thế, những ngày Sài Gòn mùa lạnh, có người nheo mắt cười tinh nghịch : mùa kết đôi.


3. "Thành phố không có mùa đông".
Nắng mưa hai nhịp thay nhau quay đều. Thời gian thoăn thoắt, cuốn trôi cả thu vàng. Để rồi khi cơn mưa chiều đổ ướt lên phố nhầy nhụa, mới giật mình thoảng thốt “ Đông về !?”.

"Thành phố không có mùa đông". Những con đường ướt sẫm sau mưa vắng lặng. Sớm lá rù rì, tối đèn lấp loe. Hai hàng táng xòe im nghe cung đường thủ thỉ những câu chuyện mình – những câu chuyện tình.



4. Này mùa kết đôi !
Nếu lỡ sáng một sớm thành phố se lạnh, mở cửa ra và thấy bạn mình, ngượng nghịu và loay hoay, ngại ngần và bật tiếng: nói như thét:

- m ơi, n đang yêu. – ai ? – m!!!

thì có lẽ đó là một bất ngờ nho nhỏ cho những đứa con thành phố trong mùa Sài Gòn kết đôi, dù không biết lúc đó nên cười hay mếu.











* Hà Nội mùa này trắng những cơn mưa !
Lơ ngơ đây đó những bàn tay chờ được ấm.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Đơn Dương có dã quỳ vàng?



1. Mọi giác quan đều là kênh cảm xúc khả dĩ, với dạng ngôn ngữ biểu hiện đặc trưng tương ứng: chạm vào tay vịn lan can kim loại vào một buổi sớm có mưa; đi bộ dọc bờ sông trong mùa hoa sữa nở; bữa cháo khuya với đậu nành nóng; buổi đêm ở biển; hay nhìn sâu trong mắt trẻ con ...

Phương tiện của xúc cảm là con chữ. Và các dạng thù khác.

Là cố gắng lưu (níu) giữ những khoảnh khắc hay nỗ lực chạm vào tâm trí con người; chúng ta kể câu chuyện mình theo cách đó. Vì rằng trong bóng tối chúng ta tồn tại.

Nhưng chữ nghĩa là vô tri; tất cả chúng. Và tâm trí ta là cái bể sâu thẳm của bóng đêm.

Như tôi không thể nào làm cho bạn thấy buổi sáng hôm nay đẹp đến dường nào khi giữa trời êm ả Sài Gòn nghĩ về hoa dã quỳ vàng tận Đơn Dương.


2. Tôi rời quán khi mưa đã ngớt. Nhưng không dứt hẳn. Xõa ra rồi gấp lại, áo mưa trong bịch, tôi chạy giữa mụi mưa. Vừa đủ ướt người.

Gió lồng lộng. Tôi nghĩ về quảng trường Nhà thờ Đức Bà trong đêm Chúa; dàn chuông 6 chiếc đổ đều - khúc hoan ca ân hưởng.

Chỉ cần một nhắm mắt.


3. Thời tiết đô thị thực không hoàn toàn là một cuốn sách tốt về 5xu. Đó là tiêu bản của một 5xu theo kiểu Phan Việt trong Nước Mỹ, nước Mỹ: những gì tốt đẹp nhất đều ở phía trước. Nhưng là một sản phẩm tốt: bát cơm ngon, dù có sạn, cơm vẫn ngon, rất ngon!

Hãy hình dung thế này: vì yêu mếm chị chủ nhà không những không đẹp gái mà còn nói (nhanh) nhiều, không (cần) biết vì lý do gì mà có khi chẳng (cần) có lý do gì, nên một ngày đẹp trời, lũ lượt bạn bè ghé thăm nhà. Không báo trước. Mà lại ngay bữa cơm: cơm không thể không mời, khách không thể không ăn. Thế nên bát cơm nấu vội, dù nấu cũng hơi bị kỹ, nhưng thiếu bàn tay quán xuyến của chị chủ, có đôi ba hạt sạn cũng là dễ hiểu. Nhưng sá gì đôi ba chiếc răng mẻ khi so với tấm lòng thơm thảo của chị chủ nhà nói không phanh thì nhanh không ai hiểu. Bát cơm dù sạn vẫn ngon là vì thế. Với nữa là người ta có phải ăn bằng miệng đâu.

Nhưng chỉnh chu và nền nã như thế, thì thành phản-5xu vãi đái ra rồi.

5xu mà thiếu cái nhổ toẹt vào đời thì đèo mẹ có khi chỉ còn 2xu: rẻ vừa thôi rẻ quá đ'eo ai chịu nổi.

5xu mà thiếu cái yêu nước đèo mẹ tụi Đan Mạch thì cũng chỉ còn 2xu: đúng vãi cả đái ra rồi!

Và 5xu chắc chắn chỉ là 2xu, chắc hơn cả bắp!, nếu thiếu đi cái này, như theo một câu quote đã gắn liền với webblog của 5xu suốt một thời gian dài: một cứu cánh - 'Sống tao còn đéo sợ nói chi là chết - trích lời Trung voi trong cơn say'.


Đó là điều tốt đẹp nhất của cuộc đời tôi học được từ 5xu.
Còn những gì khác thì chắc để từ từ he he












Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Tạm biệt




Cơn mưa sớm làm chiều thêm nhanh tắt nắng. Bữa chưa sáng, mù đã giăng mờ mờ. Những ngọn đèn vàng đứng im ỉm trong vùng trời tối đen, màu bạc. Khúc sân vắng người, tiếng nhạc vang lên rõ rành, lọt thỏm trong im vắng. Gió sông sau mưa, vì thế càng thêm phần lạnh.


Thành phố vào mùa, giấc trở mình trong tiếng mưa đêm. Những buổi muộn đường về có thêm một bầu bạn, lúc rầm rì, lúc hối hả, lúc ào ạt, lúc dấm da dấm dẳng như ông cụ tuổi già đau thận gặp bữa nóng người lỡ uống nước nhiều. Trời mưa, người càng ít lý do ra đường mở cửa. Hai ngọn đèn chung cũng ngưng sáng. Hẻm vắng người, vắng thêm ánh đèn, vắng càng thêm vắng.


Sáng chủ nhật bình yên hơn lá. Không nấu cơm, không đồ ăn, không dọn dẹp, không cả mở cửa, ung dung với thong thả nằm bên nhau trên chiếc mền xanh làm tấm trải, giấc ngủ cố không rời mắt. May mắn là không rời được khá lâu.


Hoa sữa đã lại vào mùa trắng muốt cành. Mùi (lả lơi) thoang thoảng đến cháy nồng. Nhất là những buổi mưa đêm, lạnh buốt hoa sữa làm run rẩy (mụ mị) đầu óc - ngạt thở. Một năm thế là lại quay tròn, người bớt thêm tuổi sống và kỷ niệm thêm tuổi nhớ. Và tháng ngày lại sụt sịt vào đông.


Người chào tuổi già bằng những cái nheo mắt chau mày : cố ngoái lại quá khứ phía sau hay chăm chú vào những tuổi còn xanh phía trước. Con cái trở thành mối truân chuyên lớn hơn bao giờ hết. Cuộc sống bôn ba mấy cũng quay lại giá trị nền tảng ban đầu : gia đình. Và người nổi loạn mấy cũng đến lúc thèm muốn hai chữ ấm êm, nếu còn muốn ở lại với đời.

Rốt cuộc, khi tỉnh dậy mình thấy buồn cười vì trong mơ mình cố gắng chiến đấu và sống còn nhưng lại chẳng biết chiến đấu và sống còn vì cái gì - khi mọi người xung quanh đã chết hết. - STB


Đúng là cuộc đời khó sống, khi cuộc sống, trong mắt, chẳng còn tí mùi đời. Khó sống thật.


12.10.08













*tới giờ thì chả thể nhớ tạm biệt cái rì.

Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

Cháy ngập lòng ngày trẻ của ta ơi ...

...

những yêu thương hẹn hò chưa kịp mở
như phong thư bao năm đượm nắng mới
cháy ngập lòng ngày trẻ của ta ơi!


Đây thành phố trong sương ngập nắng
của thời trẻ - tuổi ngập lòng những yêu
mùi gió quyện cùng ngập hương se sẽ
và ấm lòng những bất tận thanh âm


Nghe trong tiếng mưa rơi ấm đất
cỏ cây oằn mình, đất vỡ mầm yêu
những mầm sống vươn lên tăm tối
tăm tối xưa nay phủ vầy chồi xanh


biếc xanh màu của một thời tuổi ấy
đầy hừng hực trong trẻo theo nhịp căng
của sức sống căng phồng nơi lồng ngực
của nhiệt huyết bùng lên trong mắt sáng
của "đêm tối tim ta làm ngọn lửa"
cháy ngập lòng ngày trẻ của tôi ơi ...


Đồng Nai, 17/07/07











Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Những ngày này



một: chỉ chờ một cơn mưa là rúc mình vào chăn; cuộn tròn, cuộn tròn, cuộn tròn.

hai: tôi nghĩ về những ngày trong mưa, tôi nghĩ về cơn mưa, tôi nghĩ về hôm nay; tôi nghĩ về cái vẻ nha nhút ướt át trong một ngày mưa như hôm nay, cái không khí sít rịt của hơi lạnh và nỗi buồn mơ hồ như đang chực chờ nuốt lấy thành phố. tôi cứ nhìn chằm chằm vào chúng, nhìn vào chúng: tôi nghĩ; tôi nghĩ là tôi nhớ; tôi nghĩ và tôi nhớ; tôi nhớ: cũng những ngày cái không khí sít rịt của hơi lạnh chằm chằm ôm lấy mình. Và có vẻ, những hoài niệm trở nên liền mạch hơn, những câu chuyện trở nên rõ ràng hơn, do tôi nghĩ.

ba: tới một lúc, tôi không còn biết đó là chỉ nhớ thôi hay là câu chuyện ký ức liên tục được tái phục dựng, bằng thứ logic già nua trong nỗi hoài nhớ cũ kỹ; hay là bao nhiêu phần.

bốn: tôi còn không biết chúng thực từng có, hay chỉ là tưởng tượng.

năm: Những buổi tối, ông có thể ngồi im lặng trên chiếc sopha nơi phòng khách, hay lặng lẽ đứng ngoài vườn; hàng giờ liền, trong bóng tối, không làm gì. Ông ở đó, lọt thỏm trong mênh mông im lặng của bóng đêm, với luồng sáng nhỏ chiếu qua khe hẹp của căn phòng sáng đèn. Không làm gì cả. Không cần gì cả. Cô, ở đó.

từ Suối Nguồn.




sáu: tình yêu vốn đẹp, và chỉ cần đẹp thôi, phải không?















.

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Mùa thu rơi bao lâu?



1. Bạn viết về mùa thu, thắc mắc rằng mùa thu thì dài bao lâu. Rằng (bạn nói) khi những chiếc lá cuối cùng trên cành đủng đỉnh lắc lư rơi nhẹ xuống nền vàng xào xạt, khi những chiều hoàng hôn óng ả ôm lấy dòng Seine êm đềm với từng đợt gió rung rinh dúi vào lòng người đôi đợt rùng mình se sẽ, khi những buổi sáng trời cao-trong-xanh vút như mê hoặc mắt nhìn đăm đắm, ấy là khi mùa thu lại tới. Ấy là lúc bạn tha hồ mặc áo cộc quần rong, tênh hênh đi giữa chốn đô thành hoa lệ mà chụp hình, mà ngắm nghía người ta hẹn hò, hoặc là điềm nhiên thè lưỡi lếm kem mà không sợ bất cứ hậu quả (quá) tê tái nào.

Sài Gòn thật (từng) không có mùa thu. Những khoảng chuyển mình nho nhỏ thật khẽ trong ngày không đủ làm nên mùa; những buổi sáng trời thu trong, những buổi nắng thênh thang cuộn tròn lòng phơi phới không phải là điều dễ dàng nhận thấy, nhất là đối với những ai chưa từng đặt chân ra khỏi Sài Gòn quá tháng. Những khoảnh khắc mùa thu chấp chới hiện ra rồi lẹ lành lẩn mất, như một nét chấm phá của tiết trời thành phố, chỉ có thể (lại) hiện ra rõ rành trên từng câu từng chữ của sự từng trải. Gọi là thu, vì đã thực có thu.

Thay vào đó là mùa lá rụng. Không hẳn rần rần lá rụng chuyển mùa (cho) thu sang, chỉ là những lúc gió mạnh, trời lay, từng đợt lá rụng trên đầu, trước mặt, lả tả như trái chò nâu quay tít tít mò. Có khi gió xoay cuốn lá xoáy thẳng vào người, thích thú tơi bời. Nhưng cuộc đời chẳng dễ được hai lần.


2. Lơ ngơ với mơ màng không hẳn là xấu, tuy cũng chẳng phải là thuộc tính họ hàng với người học kỹ thuật. Bạn học kỹ thuật, nhưng thường có những quãng mơ màng lồng lộng như thế. Bạn thích thế, mà mình cũng thích. Chắc cũng phần vì mình (cũng) học kỹ thuật.

Vì là dân tính toán, nên có khi cắc cớ mà tự hỏi rằng: một người (thì) rơi bao lâu?

Cái này đơn giản, có thể trả lời tương đối chính xác mà rằng: lấy khối lượng một người lớn xác là 80kg, coi như người tiến từ từ tới sát mép tường rồi mới rơi nhẹ nhàng không vận tốc đầu, bỏ qua ma sát với không khí, và xét chuyển động như là chuyển động của chất điểm: vấn đề lúc này trở thành giải bài toán chất điểm rơi tự do từ độ cao h cho trước. Đánh vật với số với chữ một hồi thì cũng tính ra được (cho là) x giây. Trong thực tế thì thời gian rơi có thể ngắn (hay dài) hơn một lượng chưa xác định nào đó, tùy thuộc vào các thông số thực nghiệm, như là: góc nghiêng khi nhảy, tốc độ gió, độ cao tương đối so với mực nước biển, mối liên hệ tương đối giữa độ cao h và vị trí đứng bấm giờ của người quan sát, ...

Nhưng bất kể việc tính toán sự rơi có ngùng ngoằng ít hay ngùng ngoằng nhiều, thì kết quả chắc chắn không đổi; người rơi có nghĩa là chết (tới bị thương). Hậu quả như thế thì quá là không chấp nhận được. Thế nên chuyển lại xem xét cái sự thu rơi nhắm chừng khả dĩ hơn. Ít ra là an toàn hơn cho người kể chuyện. :)


3. Vậy rốt cuộc thì mùa thu rơi bao lâu? - Bằng thời gian chiếc lá rời khỏi cành.




*viết thêm:

Mình rất chăm đọc blog. Chăm đến độ như thể cày xới và băm nát vườn bông màu mỡ nhà người. Mình cũng thích lên tiếng, nhưng ném đá làm sao cho người khác không cảm thấy là đang bị ném đá thì mình chịu. Đôi khi có cảm giác những suy nghĩ khi chuyển hóa thành câu chữ, có vẻ, đã mất đi cái sự duyên dáng (muốn có) của nó rồi. Hoặc là do mình vô cùng duyên dáng quá. Cái này mình cũng chịu.

Mình rất thích đọc, không chỉ đọc blog mà còn đọc sách, đọc truyện, đọc báo nữa. Nhưng mà đọc blog thích hơn nhiều (mấy thể loại kia nguội ngắt rồi, chán rồi!). Có cảm tưởng như mỗi lần bật danh sách cập nhật blog lên là thấy một chùm bong bóng đủ thể loại, đủ sắc màu: có xù xì, có lịch lãm, có phong trần, có dài ngoằng, có bình dân học vụ, có quảng đại sâu xa, có đằm thắm, có vanity suốt đời, và có ... nhiều nữa; mà nói chung là tất cả đều rất chi mơ màng.

Không chỉ là của người khác mà chính là của mình, như một ai đó từng nói: khao khát được nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay, những điều mà mình hằng trân quý như là một minh chứng cho những dồn nén của bản thân, rằng điều đó là thật, điều đó có tồn tại và điều đó đã tồn tại. Như cái cách mình nhìn thấy những mẩu giấc mơ con của mình, qua chùm bong bóng chữ với nghĩa của mọi người. Cho dù đời thực không như mơ.

Nhưng mình vẫn (muốn) tin rằng tồn tại cái gọi là "tình nghĩa bloggers" hay "phi lê thành phố", cho dù là gọi bằng bất cứ tên gì, thì tồn tại vẫn cứ là tồn tại: đã từng là mãi là. :)