Hiển thị các bài đăng có nhãn càfê sữa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn càfê sữa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

Năm nao này nọ

 

“Tôi muốn chết vào năm ba mươi, nghĩa là còn chưa đầy năm năm nữa. Hy vọng là một buổi chiều chủ nhật; tháng ba có mưa nhẹ.“


Ô thế hả!?


Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

Trở về với nỗi buồn

Những chuyến đi ngắn cơ hồ như những lát cắt mỏng phớt chuội ra khỏi chập chùng chuỗi những hành quân vô tận của tồn tại chán chường, để rồi kết thúc là lúc ta sửa soạn trở về với phố phường.

Tôi vẫn yêu cuộc đời này với lòng thiết tha trẻ nhỏ háo hức mỗi sớm đến trường.

Nhưng không sao đừng được thời gian. Và vì chúng tôi đã lớn.


Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

must they be growing old, too.



in an unexpected move she dropped me a message. i read a message, which was apparently clear and straightforward, of which i thought she would like me to act the same, and i read the contact name which has been saved in the phone memory for years. suddenly i felt glad. i knew i should be glad. i did be glad that she's still got my number after all those years, to which amount, to be precise, i have to confess that i could barely recall.

certainly the arrangement was made and we caught up each other in a small coffee shop located alongside the pavement of one of the biggest boulevard of the area; to be precise, her area; the apartment in which her temporary residence is based during days she was back in VN is just over there.

and we were just sitting here. in a peaceful and mild weather of the rainny season in Saigon. for a while.

felt like i just caught up with my youth. a part of which i was over through.

always it was feeling like at ease to see them growing.

they are growing. and i have no idea. about the sadness inside of them i had once seen.


must they be growing old, too.










Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

Ở vùng trời khác


Căn phòng trống vắng tiếng trẻ con
Đến cả chuông (thực ra là wifi) cũng mang tên nỗi nhớ
ngày mười bốn tháng bảy (thực ra là mười ba)








Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Một chuyện sến ở công ty


From: Huy Hoang Nguyen (DHL VN)
Sent: Monday, May 25, 2015 5:16 PM
To: Thuong Nhu Pham Quynh (DHL VN); Tuong Truong Phu (DHL VN); Nhung Quang Le Dinh (DHL VN); Dung Hoang Viet (DHL VN)
Cc: Tien Trung Nguyen (DHL VN); Thao Phuong Mai (DHL VN); Thuy Phuong Nguyen (DHL VN); Thien Tran (DHL VN); Phuoc Anh Pham (DHL VN); Phuc Thien Nguyen (DHL VN); Don Huu Nguyen (DHL VN); Thu Anh Hong Le (DHL VN); Tam Thanh Le Dang (DHL VN); Trang Thuy Thi Pham (DHL VN); Vinh Dang Quang (DHL VN); An Thien Hoang Pham (DHL VN); Nhung Hong Tran Le (DHL VN)

Subject: Appreciation note to the CIS board of Tổ Chim

---

Dear all,

I would like to express my profound gratitude to all of you, the fantastic four members of the board of Tổ Chim of the CIS course held on May 25 23-24, 2015. It is the most terribly cherish CIS time I’ve spent through ever since my enrollement of the firm and you are the major contribution to a funny, friendly and enjoyable atmostphere up in the air that day. Thanks for all the hard-work, all the preparations and well-organized stuff you’ve done.

I am so impressed not only by your tremendous knowledge about the business we’re all in but also by the cleverness on the judment that could clear out the too-much-sân-si spirit we’d tried to bring up. Really appreciate you way to dissolve the challenge came from my team especially, and in particular, from me.

Also, I would like to give a big thank to all of my mates, who had joined with me in the course. Thank you for being there that day. Your presence is a part of what constitued of the memory I would like to keep. For years.

Understand that the best way to build up the team spirit is to make friend and the best way to make friend is to spend great time together. Obviously, I did have a great time. And I am so thankful for that.

Too much sentimental for a raining evening, I’m gonna stop the writing here and hope you guys have a good time recalling the stuffs things.

Wish you health and more than wealth, I wish you love.

Sincerely yours,
H.

P/s: Please help me to pass on the note to the missing recipients, if possible.











Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

tất thối


Nắng phủ lên khoảnh trống giữa sân. Mùa này nhiều gió; xao xác, xào xạc.
chiều cuối năm không nhiều tất bật, cơ hồ chỉ những thoảng đưa của hương xưa gợi nhắc một mùa tết đã xa nay không còn. Tôi không biết nhớ gì. Tôi không biết mình nên nhớ gì.

*

Một năm mới lại hết, lại chép lại một câu chép lại cũ, theo kiểu thư lại vô lại: Học như nghịch thuỷ hành chu bất tiến tất thối.

*

[h]Ảo vọng của ta là đặt ở đó vậy.




















Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Rằm tháng mười



1. Xe rẽ vào ngõ nắng rải mật. Tôi nhớ có nói rằng may mà mình có điều hòa. Q cười. Lúc đó Q làm gì? Nhìn qua kính chiếu hậu chỉ thấy được nếp tóc rẽ ngôi, cái kính cận, và đôi mắt Q. Xe chạy chậm dần. Lúc đó tôi làm gì?

Tôi ôm ngoại về.


2. Ngoại mất rồi, mẹ thành mồ côi.









Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Trong công viên, ở góc vườn [2]



1. Giữa sân trẻ chơi, đứng cây ngô đồng. Câu này bị nhịu. Phải sửa lại thành: Giữa sân trẻ chơi, có cây ngô đồng; hoặc xuôi tai hơn: Cây ngô đồng đứng đó, giữa sân trẻ chơi. Nhưng thứ tự miêu tả mang một ý nghĩa nhất định ở đây, tức là khung cảnh hiện lên chú trọng việc phân biệt rạch ròi thứ tự trước-sau: là sân cát với trẻ đang chơi, và cây ngô đồng. Nên ta viết lại: Giữa sân trẻ chơi, đó cây ngô đồng.

Giữa sân trẻ chơi đó cây ngô đồng. Nó đang nói chuyện với tôi. Thật chứ không phải đùa, cây ngô đồng đứng đó và đang nói chuyện với tôi. Như thể chính tôi cũng là một cái cây màu xanh vậy. Chuyện trò lanh quanh, câu được câu chớ, đại loại có thể chép lại như này:

- Sáng trời nhiều mây mát nhờ!
- Ừ, nắng suốt thế cháu mệt lắm chú ạ.
- Ấy, gọi anh thôi. Không thân không thích, đã vậy tuổi tác khác hệ quy đổi chéo qua lại thì cũng chẳng cách nhau bao nhiêu. Với lại, ra dáng thiếu nữ rồi, không cần phải quá lễ phép vậy. Gọi anh đi, nhé!
- Ừ, anh này hôm nay ngồi đấy làm gì không chơi cát à?
- Tuổi trẻ kỳ diệu lắm, có thể chơi mãi một trò tuột lên tuột xuống thế mãi mà không chán. (thật ra tuổi trẻ ấy chỉ mới hơn hai tuổi thôi.) Anh thì đã trôi qua tuổi dại dột ấy rồi. Bây giờ bước vào tuổi già bồng bột, chỉ ngồi đây thôi.
- Ừ, bồng bột ngồi đấy đi.

Ừ, bồng bột ngồi thế thôi.


2. Tôi nghiêng về phương án dịch The remains of the day thành Phần còn lại của ngày - courtesy to Bồng Bột Từng Là Nhà Thơ, hơn là Tàn tích của ngày. Bởi vì cái gọi là tàn tích ấy, thực ra chính là thời gian: thời gian của trống rỗng rồi sẽ đến. Nhưng không phải vì thiếu vắng tình yêu, mà ngược lại vì tình yêu từng hiện hữu mà còn lại trống rỗng.

3. Tình yêu là si mê hay tình yêu và si mê? Huyền thoại ấy có lẽ chẳng bao giờ chung quyết được. Dẫu đã rời xa đám đông điên loạn.




Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

Năm cuối cuộc đời




để kệ lại câu chuyện buồn.



































Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

"Chúng ta đứng trong bóng tối, và ánh sáng vây quanh".



Buổi sáng có mùi thơm.



Kết thúc của hành trình là giây phút ta nhìn thấy lại những khoảnh khắc vừa qua tua chậm lại trước mắt. Hẳn nhiên không phải  theo cách của Lévi vĩ đại đã làm với Nhiệt đới buồn. Thậm chí là ngược lại: cái cung cách liên tưởng phổ quát đến độ nó tạo ra một gợi nhắc thường trực trong đầu người đọc, để mà trong một cảnh huống tương tự, không sao tránh được không nghĩ đến.

Lúc đó, còn một tóp nhỏ ngồi lại. Một khoanh bếp củi, một nồi cháo khuya. Không khí thật không tránh sao cho khỏi những lời rủ rỉ tâm tình. Nhưng tôi chỉ ngồi đó thôi, một lúc rồi đi đâu quên mất.

Càng về đêm tiết trời càng ngọt: cái lạnh mềm mại như buổi sáng thức dậy, chợt nghe thấy mùi thơm; trên làn da con gái.

Tôi ngồi đó một lúc, nhìn ra đường. Lấp lánh từng lượt xe khách ì ạch ngang qua. Những chiếc xe khách treo bóng đèn suốt dọc thân, chiếu sáng cả khúc đường. Từng lượt, từng lượt: lướt qua.

Chúng tôi đang làm gì, trong đêm tối đây?

















Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Hẹn hò với bình minh


Tôi khởi sự viết một bài thơ
trang giấy trắng tôi đi tìm đó
Hãy thôi ngay! lũ mồm lợn mắt mẻo
những ngón tay thô kệch-ngôi nhà bên hồ

Tôi khởi sự đi tìm dòng sông
hay con suối hay nguồn nước mẹ
Henry Đệ Tứ và dàn tứ tấu
trước cái: Ập! tin chết xoáy cuộn lồng

Tôi khởi sự bắt đầu yêu em
những cây cầu bắc qua vô nghĩa
thêm một nhịp tiến dần ra vô tận
chát chát bùm chát cìn đơn côi

Tôi khởi sự viết vào đời tôi
thêm một lần một chiều vội vã
đây chia xa một nữa hoàng hôn
thêm một dài hoang phế bước song hành

*

Trông đêm trôi đâu làn gió thổi sớm
hò hẹn những bình minh












Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

một chốn gọi là nhà (II)




Kỷ niệm là không thay thế được. Hết cái này đến cái khác, tới lượt, thì ghi vào ký ức. Thời gian là dòng chảy liên tục, có độ dài-ngắn/co-giãn tuỳ thuộc vào mật độ ký ức cắm mốc. Ký ức, theo một cơ chế nào đó hãy còn bí ẩn, được chuyển từ ngắn hạn sang dài hạn, rồi lưu giữ đâu đó trên vỏ não. Ký ức dài hạn khi nhớ lại thì thành hồi ức. Hay là nỗi hoài cảm về những gì trông rất thực.

Hãy nói về thời gian. Có lẽ điều làm cho nó trở nên khủng khiếp có lẽ là vì không trở ngược được còn người thì không sống mãi: cái chết, tự nó, là một kết cuộc treo sẵn, không biết khi nào ập xuống. Tương lai vì thế mà đáng sợ. Quá khứ qua đó mà đáng trọng. Hoặc giả vì những kỷ niệm ta mang, hoặc giả vì những người ta đã gặp: hay là vì ta có bạn?

Tôi chẳng biết nữa.

Tôi cũng chẳng biết tôi đang viết gì nữa. Có lẽ nên đọc lại lần nữa:

Kỷ niệm là không thay thế được. Hết cái này đến cái khác, tới lượt, thì ghi vào ký ức. Thời gian là dòng chảy liên tục, có độ dài-ngắn/co-giãn tuỳ thuộc vào mật độ ký ức cắm mốc. Ký ức, theo một cơ chế nào đó hãy còn bí ẩn, được chuyển từ ngắn hạn sang dài hạn, rồi lưu giữ đâu đó trên vỏ não. Ký ức dài hạn khi nhớ lại thì thành hồi ức. Hay là nỗi hoài cảm về những gì trông rất thực.

*

Có thể chúng ta chỉ chờ những cuộc gặp lại, như để một lần nữa trông thấy lại một điều rất thực. 
Dù chỉ là nhìn mặt nhau, rồi cười. 












Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Cô độc duyên khởi



1.





2. Tôi nghĩ mình có hẹn với mùa xuân.







Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Thứ tư, ngày 04 tháng Mười hai,


hóa ra tuổi trẻ cũng không đến là uống phí.

những tưởng đã bỏ lại những đêm đèn vàng bấp bùng tiếng hát chập chùng lồng ngực giữa căn phòng lầu 1 ngôi nhà cũ kỹ đêm nào cũng kín chỗ ngồi. hóa ra bóng tối vẫn còn đó. chỉ là trong một không gian khác, một người hát khác, những bài hát khác: chỉ hừng hực là như cũ.

biết rằng đã từng đau đớn là cần thiết để có thể hạnh phúc. chúng ta là ánh sáng, như thể tất cả thời gian tồn tại trong cuộc đời này có khả năng thanh tẩy. chúng ta được thanh tẩy, và chúng ta trở lại. cũng bởi vì chúng không giết được ta.

là lừa gạt nhau thôi. dù thực là cái gì không giết được ta thì sẽ làm ta thêm mạnh mẽ. tất nhiên rồi, không chết được thì phải sống. chỉ là ta để lại những gì trong trẻo, từng chút từng chút một, sau mỗi lần lướt qua bóng tối, để sống tiếp. Và sống mãi.

mà, sống mãi để được gì?





















Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Mùa lạt - 03


Bài đăng trên facebook, pốt lại bên này để câu viu.

*



Tôi thật không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thật không biết rắc rối mình vừa va phải nó rắc rối như thế nào. 

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi rẽ trái. Vừa trả lái cho thân xe thẳng với làn đường thì một bóng đen xuất hiện đứng chắn trước đầu xe. Cây gậy trắng đưa lên ra dấu cho xe tấp vào lề. Rồi một bóng đen khác xuất hiện với kẹp hồ sơ chào thủ tục các bước và hỏi tôi cho xem giấy tờ. Tôi không kịp nghĩ gì. Tôi không cả sợ hãi hoặc lo lắng. Chỉ như là một ý nghĩ vụt hiện lên và tôi buộc miệng thành tiếng 'làm chuyên đề hả anh?'. Người kia đáp lại 'chuyên đề gì đâu?'. Mãi sau này tôi mới ngờ ngợ dường như có chút gì ấp úng trong giọng nói của anh.

Rồi tôi mở ba lô lấy bóp lấy giấy tờ trình ra. Trong lúc tôi loay hoay thì anh ta có nói cái gì như là ý hỏi 'anh công tác ở đâu?', chẳng kịp nghĩ gì, chẳng nghĩ ra gì khác, tôi đáp bừa 'dạ, em làm ở VPLS.'

Anh ta xem kỹ từng thể loại giấy tờ rồi nói bảo hiểm anh hết hạn rồi, rồi tiếp 'anh có thẻ luật sư thì lấy ra, có gì thì anh em thông cảm cho', tôi lại đáp bừa 'dạ, em đang thực tập chưa có thẻ'. - 'Mới ra trường à? thôi lần này anh em thông cảm bỏ qua cho anh đi đi, nhớ lần sau quẹo thì bật đèn xi nhan nha.' Nhận lại giấy tờ rồi tôi lái xe đi. Những người khác vẫn còn đứng lại phía sau. Thế là thế nào?

Suốt thời gian đó tôi không hề ngẩng đầu lên, tôi không hề nhìn thấy mặt người công an đó. Giống như là bóng tối. Giống như trong bóng tối. Giống như khi ngồi trên cầu nhìn những vệt đèn xe loang trên mặt nước hiện ra rồi biến mất mỗi khi một chiếc xe lướt qua phía trên. Tôi không nhớ cô. Tôi nghĩ về cô. Chúng tôi hiện không cùng nhau. Thành phố vắng bóng cô. Tôi nghĩ về sự xa cách này. Và điều đó làm tôi khó chịu.

Tôi chẳng có gì để nói. Tôi cũng chẳng có số của cô. Và điều đó càng làm cô xa xôi tôi hơn nữa. Và điều đó càng làm tôi khó chịu nhiều hơn nữa.



Có lẽ Miu nói đúng. Chỉ cần được sống dưới cùng một bầu trời. Thế thôi.




























Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Mùa lạt - 17

Bài đăng trên facebook, pốt lại bên đây để câu viu.

*



Nói với bọn nó tụi mình đi uống bia. 

Bạn bè giống như rượu vang càng để lâu càng đậm mùi. Duy chỉ không rõ là mùi gì. Lý do vì đâu nên nỗi thì có lẽ nhiều: phần vì cuộc đời nhiều ngã rẽ nên mỗi đứa "rẻ" mỗi kiểu, phần vì lý do gia đình này nọ lọ kia nên abcd thôi bữa khác vậy. Dù cho là ở cùng một nơi, xét về mặt địa lý, ở mức độ tỉnh/thành, thì gặp nhau cũng không phải là việc dễ dàng. Hẹn hò, đúng theo cái nghĩa của đôi lứa lần đầu biết yêu, trở thành một cái gì đó lung linh và đầy háo hức nhưng xa cách dịu vợi. Mà xét cho cùng, cái phiền lòng chính vẫn là chúng ta ít hoặc là không cùng nhau như chúng ta đã từng được nữa. Như chúng ta đã từng trải qua thời thanh xuân cùng nhau ấy vậy. Việc này âu cũng là cái liễn, khó mà tránh sao cho khỏi.

Mấu chốt vẫn là việc bạn bè không thể/còn là ưu tiên một trong lịch trình 24g một ngày của một con người không còn trẻ và quá nhiều ràng buộc/trách nhiệm. Bản thân mình buộc phải chọn lựa giữa những sự vì bạn thân hay vì bản thân khốc liệt. Thế nan giải này này e là quá rõ ràng, thôi không nói tới nữa.

Theo đó, phần nhiều gặp gỡ ấy đều có ít nhiều gì là vội vã. Đặt trường hợp có thêm sự cách trở về mặt địa lý, thì sẽ có thêm phần xáo trộn. Những sự vụ thường ngày tạm thời đình lại dành ưu tiên cho khách phương xa lại sắp phải đi đường xa. Bạn bè đôi khi trở thành nguồn cơn của chịu đựng là vì thế.

Nhưng đã hết đâu? Còn biết bao sự phiền toái có thể gặp phải trước khi bước vào không khí hồi tưởng thấm đẫm của cuộc gặp gỡ chớp nhoáng ấy. Nào là chừng nào, ở đâu, làm gì, rồi sao nữa? Đây là chưa kể đến những cú lật kèo phút chót nữa. Mà bàn tay có hai mặt trở qua trở lại như trở mặt bánh tráng là chuyện rất thường.

Nói thế nhưng, bạn bè thì vẫn cần phải gặp nhau. Dù sau đó lại vội vã mỗi đứa mỗi kiểu rẻ thì nhất định bạn bè phải gặp nhau, ngay hôm nay. Trước khi những ký ức về tuổi thanh xuân bị giá sữa và bọn con nít nhảy xổm vào chồm hổm ngồi. Mà gặp nhau cũng chẳng cần phải làm gì. Có khi chỉ ngồi đấy trong im lặng, rồi để cái cuộn phim ấy nó tua đi tua lại trong đầu mỗi người. Rồi tự nhiên như thế câu chuyện sẽ lại chui ra.

Vì thế mà bạn bè cần thiết phải đi chơi xa với nhau. Trước hay sau gì cũng được, nhưng những dịp đi xa hẳn khỏi sự bủa vây của những cái thường hằng đây, là một cơ hội tốt để chúng ta tạm bức mình ra khỏi cuộc sống này. Để lại được cùng nhau. Chỉ để được cùng nhau thôi.

Tôi những biết rằng cuộc đời này là khó lường mà người thường thì lúc nào cũng bị làm khó. Vậy nên mỗi khi có dịp, thì hẳn là nên tận dụng. Ai có gì thì dùng nấy: điện thoại aiphôn vaibơ zôla hay gi gỉ gì gi cái gì cũng được.

Nhấc máy lên và bảo bọn nó tụi mình đi uống bia.





















Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Mùa lạt - 28


Bài đăng trên facebook, này pốt lại bên đây để câu viu.

*






Luôn có chút gì thiếu vắng trong mỗi bức hình. Chút bất toàn trong các bản dịch. Chút thiếu xót trong những câu chuyện kể. Hay trong nỗi nhớ mỗi buổi sáng mẹ thức dậy.

Như khi tôi thấy bà vào buổi sáng hôm ấy, như khi mẹ V. nghẹn ngào lấp bấp nói không nên lời, như khi cúi người thắp lấy nén nhang trước di ảnh tươi cười của Minh, như khi chúng tôi vội vã ra về: mùa vu lan năm nay có những đứa con không về. Dù rằng tôi không thấy bà khóc.

Tuổi trẻ không có tuổi. Những đứa con không có tuổi. Cả nỗi nhớ con mỗi buổi sáng ôm chầm lấy mẹ cũng không có tuổi.

Bởi có lẽ mẹ là một tính từ mà luôn có nghĩa là yêu thương. Ngạt ngào.
 — with Minh.


























Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Mùa lạt - 20


Bài đăng trên facebook, pốt lại bên đây để câu viu.

*



Buổi đầu tiên học lái, thầy nói mình có cái chân ga dịu dàng. Mình xem đó như một lời khen. Hôm nay bữa học thứ hai, thầy hỏi 'cái đầu em hôm nay để ở đâu?", mình tự hiểu là 'hôm nay em có một cái đầu mơ màng'. Không cãi lấy một lời, mình chui ra sau ngồi nhường ghế nóng cho anh Hg., sau khi lái chán chê rồi tấp xe vào lề. Mình ngồi ngay sau lưng anh Hg., bên cạnh chị Th. và mình ngắm mây. Mây buổi chiều hôm nay có những cụm to đùng dâng lên xà xuống khắp trời, nhưng cũng vẫn còn chừa chỗ cho những mảng xanh. Bầu trời vì thế mà như chia thành hai khoảnh, khoảnh xanh trên cao và mây bếu phía dưới. Chúng chậm rãi trôi đi trong khi anh Hg. đương mãi đánh vật với chiếc vô lăng; ngang qua những cây dương trồng ở dãy phân cách nhỏ tí như những chiếc dù con còn gấp; ngang qua phía bên kia đường những cây bàng singapore cao vừa phải xoà những tầng lá ra như táng dù bật ra, xanh mát cả mắt. Qua một khúc quanh, những cây cơm nguội xuất hiện. Và mình nhớ Hà Nội năm đó.

Cũng khoảng tầm này, mà ra Hà Nội, mình sẽ lại tới ở lại căn phòng nhỏ trong một khách sạn nằm bên đường Nguyễn Thái Học đoạn bên hông Văn Miếu. Mình sẽ lại đi loanh quanh và nhìn nhăng nhít. Mình sẽ lại nước nóng và ngâm mình trong bồn. Mình sẽ nghe lại About today của The National: tiếng nhạc bập bùng mãi miết vang vang trong không gian tối om của căn phòng tầng cao. Thú thật là lúc đó mình chẳng thiết sống nữa. Nếu bây giờ mọi việc lặp lại như thế, mình cũng vẫn chẳng thiết sống nữa. Mà đói thì mình sẽ xuống ăn cơm rang bên hông Văn Miếu, uống thêm chai nước suối thì có thể no tới sáng. Đến đây thì em đẹp gái tiến lại tính tiền nước, bọn mình ngồi trong quán thêm một lúc thì trời mưa. Vừa khi chuẩn bị rời đi.

Bọn mình chuẩn bị rời đi thì trời đổ mưa. Mưa nhỏ thôi, nhưng mặt đường nhanh chóng xuất hiện những đốm lấm tấm rồi chuyển sang màu sậm hẳn. Bọn mình đảo lại thứ tự trên xe: mình đi kèm với ku T. về, rồi sẵn ghé ngang mua cháo phòng buổi đêm đói bụng; béo với ku K. đèo nhau về trước. Thằng nhỏ nhìn vậy nhưng chạy gớm kinh. Nó làm mình sợ. Trời mưa lất phất và gió biền đêm rào rạt bên người. Mình chẳng nhớ được lúc đó mình đã nghĩ gì, chắc là chẳng nghĩ được gì, như ban nãy đầu mình trống rỗng và chẳng nghĩ được gì ngoài cái gì đó. Như là một việc rất cá nhân [thưc ra là thầm kín] và hết sức riêng tư; như là dọn lại lòng mình vậy.





























Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Dưới bầu trời xám



Một cuốc xe dài thông thường sẽ gây một cảm giác sảng khoái dù có phần tê tái là ê mông. Ê mông thì hẳn rồi khi suốt hơn tiếng đồng hồ bon bon trên mặt đường có đoạn vá chằng vá chụp, hai bên chốc lại vút qua nào xe tải nào công tai nơ nào ô tô nào xe beep; chỉ nghe mỗi tiếng gió rào rạt. Không cần phải vờ vịt, đấy chính là phần sảng khoái: lái xe trong gió. Vì chúng ta hẳn đều phải công nhận rằng là mà lái gió thì đúng là mát rồi. À, ý tôi là lướt gió. Dưới bầu trời xám.

Biên của thế giới mà chúng ta đang sống thực rất mong manh. Dù quả cầu này thực không có biên vậy. Thế còn thành phố này, bầu trời và những vì sao nữa? Bản thân tôi cảm thấy chẳng làm sao, chỉ là chỉ đi xe quanh quẩn độ chừng non tiếng thì chừng như đã thoát khỏi cái bủa vây của chốn thị thành, của tiện nghi và lạc thú, của phù hoa và đô hội. Vậy thôi là tôi đâm ra xàm. Chỉ là nhìn thấy mọi thứ nó khác đi, mà cơ hồ tôi thấy lại màu thời gian tróc lỡ trên tường; ở một đoạn cây cỏ um tùm; ở một xóm nhà trọ; trên những vũng nước đọng bên lề quốc lộ; dưới bầu trời xám; và nghe mùi ẩm mốc cùng tiếng nước ong óc chảy phía bên kia bức tường nhà ngoại. Hoặc dã chỉ cần qua một cây cầu, là đã thấy văn minh biến mất.

Làm thế nào để biến mất? - "Tôi nhắm mắt lại thế giới có thôi thấy tôi không?".

Tôi không thể chịu nổi những lúc này. Tôi không thể chịu nổi những bầu trời xám. Chúng bít bùng quá còn gió vẫn đều đều thổi. Những cơn gió như là thôi thúc của những gì lòng chưa thỏa. Có cảm giác như chỉ cần bung chiếc ghế kéo ra nằm xuống, rồi mặc cho hoài niệm chập chùng: chúng ăn mòn trí não, làm tê liệt cảm giác và, nhất là, như làm đông đặc thời gian. Thời gian như thôi không còn trôi nữa. Chúng ta dừng nhìn thấy, chúng ta chỉ còn nước theo dõi theo những diễu hành của một trí nhớ điêu tàn. Đến thời khắc ấy, cuộc đời có lẽ chỉ là những đoạn phim chiếu lại.

Và bầu trời xám; đầy những mây. Bất giác tiếng hát vang lên. Tôi những muốn hát theo. Khe khẽ; như tiếng một câu hát đêm lụi tàn, vang lên trong lòng hẻm nhỏ im vắng:

It's cloudy nào
It's cloudý nao
It's cloudy nào

rồi im bặt.


Có chăng chỉ còn những diễu dặt của cuộc tồn sinh đang dần lụi tàn. Và hoài niệm cứu rỗi.















Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Hiện tại là một phép màu




Tôi gọi đây là phép chú mục đến hiện tại.

Hiện tại thực kỳ diệu. Dù nó cũng đầy cay đắng và nhiều xót xa.



***


Tôi chẳng có tí í niệm gì về căn phòng riêng cho mãi đến khi ba mẹ quyết định xây nhà: mày sẽ được ở phòng riêng, có toilet hẳn hoi. Chẳng nhớ lúc đó tôi nghĩ gì, hay có cảm giác gì nữa; nhưng nhớ lại thì đột nhiên bị quẳng vào một căn phòng trống, với cửa sổ to đùng, lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng làm cho tôi cảm thấy cứ như khỉ trần trụi. Chẳng biết phải làm gì, nên tôi mở cửa sổ. Tôi thích cảm giác ấy. Bước lại gần và mở cửa ra.

Đoạn vừa trên không nhất thiết là thực, nhưng cũng không hẳn là bịa. Cũng như câu chuyện về lá Hoàng Cầm mà mọi người thường hay gọi là diêu bông ấy: chẳng phải là không có lá diêu bông trên đời; chỉ là ông Hoàng Cầm đã trót bịa nó ra rồi. Tôi cũng trót kể ra thế này rồi nên kể nốt chuyện những ngày trời mát như là chiều này. Tôi về nhà rồi leo lên lầu. Việc đầu tiên phải làm ấy là mở khoá, đẩy cánh cửa mở ra vườn. Cái vườn nhỏ thôi, có dăm chậu cây xanh và ba chậu mai quê. Mở cửa ra vốn chẳng để làm gì, chẳng có hoa trái hay là điều gì đặc biệt chờ đón. Chỉ là tôi thích cảm giác ấy. Bước lại gần và mở cửa ra.

Không có tí ẩn/hoán dụ nào ở đây hết. Điều tôi muốn nói ở đây là cái cảm giác thích thú tức thời vụt ra khi ấy, khi tay vừa chạm vào và đẩy nhẹ cửa ra: tức thì gió tràn vào. Cảm giác ấy có phần giống với niềm hân hoan khi nhận ra cái vị ngọt thanh đang lan ra trong cuốn họng khi bạn cắn vào một đọt cải thìa được luộc vừa tới. Không phải vị ngon hay là cái cảm giác dễ chịu; mà trước nhất chính là khả năng nhận thấy cái khoảnh khắc ấy, rồi thứ đến mới là xét đến chiều hướng các phẩm tính tốt/xấu, dỡ/ngon... Cái khả năng mà gần như là bản năng ấy, không biết là do cái-phần-gì của đời sống hiện đại này bào mòn, nay cần nhiều hơn là sự gợi nhắc để có thể phục hồi; cái khả năng nhắc nhớ rằng bản năng mạnh nhất của sống là tiếp tục tồn tại. Và hiện tại là một phép màu.

Chẳng biết được cuộc đời rồi sẽ về đâu nữa, nhưng trước tiên vẫn phải bước tới, tức là sống tiếp. Tôi lại nghĩ sống ắt phải là cùng. Không ai là một ốc đảo, và cũng chẳng ai có thể sống mãi một mình. Ấy tức là trước hoặc sau cái giai đoạn một mình mà ai cũng rồi-đã-sẽ phải qua đấy, chúng ta cần có bạn. Bạn là gì? Là cái warm you up from the inside but also tear you apart. Câu này là của Harưki Mưrakahuyheosữa. Cũng có khi nó là cái nùi giẻ, có mùi của một cánh đồng. Dù là gì thì tôi cũng gọi là tài sản: nhờ có họ, mà cuộc đời này trở nên giàu có đến vậy.

Thời gian gần đây (bạn) tôi liên tục nhận được tin xấu. Tai ương cứ như đau khổ liên tục giáng xuống; hết người này đến người khác. Những lúc như vậy, tôi nhận ra trong giới hạn của một cuộc đời, những gì mình có thể làm thực là quá sức bé nhỏ. Đến nỗi, trước những sự biến mang tính sống còn, chúng ta hầu như chẳng thể làm được gì ngoài chờ đợi. Tôi những biết nỗi đau ấy là không thể san sẻ được. Tôi cũng chẳng thể làm gì được khác ngoài chờ đợi. Và tôi chờ đợi.

Với những ai hanh thông, tôi mong mọi sự cứ như vậy tiếp tục đến với họ. Với những ai đang trong cảnh hoạn nạn, tôi chúc họ vững vàng.

Tai ương dẫu chẳng qua mau nhưng tôi mong bạn sẽ chóng tìm lại được cái khả năng nhận thấy khoảnh khắc hiện tại đang lướt qua ấy, dù chỉ đơn giản để nếm được cái vị ngọt thanh trong đọt cải thìa được luộc vừa tới; hay một đợt gió nhẹ tràn vào, khi bước lại gần và mở cửa ra.