Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Những gì thấy muộn



1. Những gì thấy muộn là cái sờ sờ ra đấy nhìn phát phải thấy ngay nhưng lại không thấy mà phải một hồi lâu lâu sau mới thấy; như là chữ I trong dòng tựa của quyển Em làm ơn yêu im đi được không? có màu xanh tiệp với màu của biển ngoài cửa. Là ý gì? Sự im lặng mang màu xanh của biển? Sự im lặng của biển? Sự im lặng của biển. Nhưng dù có thế chăng nữa thì đấy không phải là một cái bìa đẹp.

2. Márai Sándor hẳn là người viết theo cách trông như là đối nghịch hoàn toàn với Raymond Carver. Kiểu như hai thái cực đối nghịch ấy: (1) là nhà văn của những cảm xúc tinh tế và miêu tả đầy hình ảnh tượng trưng, như những gì ông thể hiện ờ Bốn mùa, Trời và đất; bữa tiệc ngôn từ do (1) bày ra luôn tràn ngập sự lơ lửng và bay bổng: chúng như khuyến khích tâm trí người đọc bay lên, vút cao. Trong khi, với (2), những dòng chữ tựa như những cấu trúc khung tạo nên từ những sự kiện; tựa hồ như tước đi mọi cảm xúc, gần như là lạnh lùng. (2) luôn làm tôi nhớ đến cảnh nhân vật nam chính, trong Chuông nguyện hồn ai, suy tính đến việc rút súng, bắn chết những kẻ cùng bàn nếu bên kia có dấu hiệu vượt quá lằn ranh; sẵn sàng lấy mạng người khác chỉ trong chớp mắt; như một kẻ thạo việc chẳng gợn chút băn khoăn gì. Vậy cảm xúc ở đâu? Không ai nói gì.

3. Hemingway là một trường hợp khác; tôi luôn cảm giác sẽ có một cú bùng vỡ sau những gì lạnh tanh được bày ra ấy. (2) luôn làm tôi nghĩ đến dòng suối. Đúng hơn là tiếng suối chảy. Đúng hơn là tôi luôn chờ đợi cái tiếng động ấy trong khi đọc, khi ngừng đọc, khi nghĩ về. Giống như Nhen lửa; trong đêm, cái gì khiến ta thức dậy?; Cái gì giữ ta tỉnh thức?; Cái gì khiến ta chờ đợi?; Tiếng suối, ở đâu?

4. Trở lại với cái bìa đẹp. Tôi không thể nói cho bạn biết tiêu chuẩn thế nào để đủ gọi cái bìa là đẹp. Nên tôi sẽ nói với bạn về Cái Đẹp. Cái Đẹp như là một ý niệm tự thân, vượt lên khỏi (beyond) những hạn chế của ngôn từ hay giác quan ấy, nói theo Eco khi dẫn lời cha nào đó sống ở thời Trung cổ, là cái gì đó toả sáng tự nó. Toả sáng không chỉ gói gọn trong hành động nhìn bằng mắt mà bằng tất cả các giác quan: như một mùi hương, như một giai điệu, như một chạm vào... Nhưng như thế thì Cái Đẹp lại không phải tự nó nữa rồi. Lúc này, Cái Đẹp là sản phẩm của người thưởng lãm, thông qua hành động đọc, hành động nghe, hành động nhìn... Tức là thông qua những hành động truy vấn thế giới của người tham cuộc. Tức là Cái Đẹp trở thành một cái đẹp dưới thẩm quyền của một con người cụ thể, qua một quá trình đánh giá và đánh giá lại diễn ra liên tục. Tức là Cái Đẹp nay thôi mang tính chân lý, nhường sân khấu lại cho những cái đẹp đậm màu sắc cá nhân: những giá trị của số đông, như số phận của những Đại Tự sự, như bị khước từ đã chuyển thành những kho báu mang tính cá nhân sâu sắc. Bây giờ là lúc riêng tư; nếu không tìm thấy người đáng để trưng nó-cáikhobáuđó ra, thì tốt hơn hết là im lặng mà thu vén lòng mình lại.

5. Tôi muốn sống một cuộc đời bình thường cùng đầy rẫy những điều nhỏ nhặt. Nghĩa là sáng dậy sớm để hít lấy cái lành lạnh của ngày mới chưa tỉnh giấc; đi bộ qua con phố vắng lồng lộng gió thổi; uống trà trên gác mái, trong một căn phòng gỗ; xem mưa buổi đêm; nghe một giọng nói thầm;... Tức là sống theo cách đầy đủ nhất để tâm hồn mình nở hoa: có cả cơn vui lẫn những niềm đau đớn. Còn lâu mới thành huyền thoại; còn lâu mới là vĩ đại: nhưng chính những điều nhỏ nhặt đó là những gì tôi có thể vin vào ngõ hầu tiếp tục tồn tại trong thế giới hỗn độn này: sống một đời bình thường.

Theo cách đó, tôi hy vọng mình sẽ có-thể-gọi-là-đủ vốn sống, những gì đã kinh qua, để điền những cảm xúc chừa trống vào cái khung sự kiện của (2), để có thể phần nào thấy được một phiên bản mỏng phớt của những cuộc đời khốn khổ nằm sâu trong đầu con người đó.

Hay là văn chương nói chung vậy.








Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

"Cô ơi, con muốn mua rau."



1. Thói quen là sự thực hành của vô thức. Mọi khi ý thức không nhận ra sự tiếm quyền của thói quen nên cuộc đời vô sự. Rắc rối nảy sinh khi cái thằng ý thức ấy bỗng nhiên nó bảo "êh coi chừng kờ", hay nói cách khác quy trình được thiết lập cùng thói quen đó nay bắt đầu bộc lộ những dấu hiệu của "chuệch choạch". Vì nhiều lý do: do thay đổi môi trường, do thay đồi luật chơi, hay do vô thức lâu ngày đã hoá thành vô tâm đíu quan tâm mẹ gì nữa... Giải pháp lúc này chỉ đơn giản là ghi nhận các sự biến đổi rồi điều chỉnh quy trình theo hướng phù hợp với các tác nhân hiện thời. Hay đơn giản hơn là dừng làm theo thói quen cũ nữa.


2. Ví dụ như việc lái xe: đề máy, lên ga, vào số, kiểm tra mặt đường rồi cho xe chạy; các thao tác này là quá quen thuộc đối với một người chạy xe đến nỗi chẳng cần để ý [cơ thể] cũng tự khắc biết giảm ga trước khi lên số. Không thì xe sẽ bị giật, máy bị ép ga phát ra tiếng hú khá to. Đây là thao tác lỗi, cần loại bỏ ra khỏi quy trình. Tập luyện, mà cụ thể ở đây là thực hành, sẽ lặp đi lặp lại chuỗi những thao tác khả dĩ tạo nên hiệu quả mong muốn để hoàn thành một công việc cụ thể, như là lái xe, như là đi bợi; là dạy cho cơ thể thích ứng phối hợp các động tác phức tạp một cách tuần tự, nhịp nhàng và đồng bộ; là loại bỏ các động tác thừa và tiến hành ghi dấu ấn các thao tác gọi-là chuẩn. Thói quen được thiết lập cùng lúc với việc một quy trình được hoàn thành; dĩ nhiên, để đạt được một hiệu suất tốt nhất có thể. Và cứ thế tiếp diễn. Cho đến khi chớp sáng đó lại chợt loé lên "êh coi chừng kờ".


3. Mục này không phải kể chuyện mua rau. Nhưng sau một thôi hồi chờ đợi bao người đến sau nhưng xong trước, sau khi nhìn hết lượt những khuôn mặt ngơ ngác không biết đâu bấu víu, sau khi hết nhìn chiếc màn hình tinh thể lỏng hễ chạm tay vào là đùn phiếu mang số chờ lượt phục vụ lên rồi đến chiếc màn hình led sổ những gạch ngang màu đỏ, nhìn thêm một vòng quanh căn phòng ấy, tôi bước ra khỏi điểm thu cước lớn lớn đẹp đẹp đó với mảnh biên lai màu hồng trên tay, nụ cười trên môi cùng hồi ức mong manh của những ngày xa xưa mẹ móm lời cho khi lần đầu nhút nhát đi mua rau, bất giác tôi muốn thốt lên, nhỏ thôi: "Cô ơi, con muốn mua rau."

Mẹ!, quả nhiên, không nói sai bao giờ.











Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Trong công viên; ở góc vườn.





1. Đọc sách trong công viên là một việc rất nên làm trong khi không mắc nhìn người khác chạy bộ. Hoặc là cây, hoặc là gái, hoặc là mây, hoặc là những lúc ngẩng lên nhìn mông lung về phía những táng lá rung rinh những đốm nắng chiếu xuyên trên cao cao: có quá nhiều thứ chộn rộn chung quanh như thể luôn trong tình trạng nhăm nhe nhảy xổ vào giữa niềm vui nhàn hạ với một quyền sách. Không cần phải cự nự gì. Bởi vì trời hôm nay rất đẹp.

Gió nhẹ phơn phớt, chốc lại tạo nên đợt sóng lá lướt qua chùm cây ở phía xa. Như vén nhẹ một vạt tóc mềm, toát lên hương thoang thoảng. Trên những thân cây vươn cao vút, dưới ánh lấp lánh xen giữa đây đó những táng lá thưa, nhìn những chiếc lá khô xoay mình rơi xuống, tôi đã ngỡ nhìn thấy mùa thu. Nắng rọi sáng một mảng to bằng nắm tay trên băng ghế kế bên chỗ tôi ngồi, dịch về phía trái, chị áo xanh vẫn đang hì hụi kéo ống dây tưới nước; giọt nào vương trên lưng áo, ướt nhói như mũi kim. Mùi đất ẩm nhè nhẹ bốc lên ngai ngái. Mảng sáng to bằng nắm tay như đang nở rộng ra. Tôi nghĩ về Biển: chẳng lẽ cứ ai đó gặp Biển rồi về sẽ lại đem lòng nhớ thương? Tôi nghĩ đến chuyện hẹn hò. Như một người bình thường.

Hemingway kể rằng ông thường ngồi vào bàn viết vào buổi sáng, khi ở nhà khi trong quán, uống cà phê hay uống rượu, sau đó, nếu một ngày trót lọt, tức là viết được hòm hòm chừng một đoạn ưng ý, thì ông sẽ thong thả đi bộ và tận hưởng không gian Paris những ngày hội hè miên man khi ấy. Vườn Luxembourg nằm trên đường về. Trí nhớ còm cõi của tôi cứ đinh ninh rằng ông có vào vườn, sau bữa ăn trưa, rồi ngồi tới chiều thì về hẳn. Bữa tối có đồ ăn; bữa tối có làm tình. Tôi nghĩ Hemingway là một người đàn ông bình thường. Chỉ là cái chung cuộc ấy ông chủ động tiến đến hơi khác người bình thường.

Số 2 nói người đàn ông bình thường thích gái là sẽ tán, sẽ hẹn hò đi chơi, sẽ muốn có được, chứ không phải nói thích chỉ để cho thích mà thôi. Số 2 lúc nào cũng có màu xanh lá cây. Đậm hơn nhiều vòm lá tôi đang ngước nhìn khi ấy.Có ai nói là chung sống ắt hẳn có màu xanh lá cây nhỉ? Số 1 có lần đã nói là không sao diễn đạt được cái mình muốn, như là mình muốn.Câu đó là một câu hỏi. Tôi nhớ mình đã đáp lại ngay rằng bởi thế mới cần có nhà văn; những người viết biết cách biểu đạt một điều gì đó ở trong lòng ra hộ mọi người. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại có thể có những khoảnh khắc xuất thần nói bừa như điêu một cách tự nhiên và tự tin như thế. Có lẽ là vì với Số 2; nó chẳng bắt bẻ tôi bao giờ: nó lúc nào cũng có mùi kẹo viên.

Công viên có mùi thơm thoảng, chắc là của cây cỏ hay là của khí trời: cái mùi rất đỗi tự nhiên ấy lúc ẩn lúc hiện như trêu ngươi, như đùa bỡn tôi. Không cần phải cự nự gì. Bởi vì trời hôm nay rất đẹp. Tôi cảm thấy dễ chịu. Không khí thoáng đãng và tôi thấy mình nhẹ nhỏm. Giữa trưa nắng đứng bóng, nhưng vẫn rất dễ chịu. Tôi kiểm tra đồng hồ. 11.40, sắp đến giờ đón Số 2. Tôi rời khỏi công viên, tôi đi qua vườn cây. Tôi đi xe khỏi bãi, tôi đi xe trên đường. Đèn đỏ, tôi đi xe thật chậm. Đèn đỏ, tôi dừng xe đứng đợi. Nắng nhẹ áp dài hơi ấm mỏng lên lưng áo. Tôi lại nghĩ đến chuyện hẹn hò. Như là cách kéo mình về lại với cuộc đời bình thường. Đen Dày.



2. Bởi vì hôm nay là một ngày rất cbn đẹp, nên:

Ngậm miệng lại và yêu nhau đi.





Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

ta bà hát ca




có khi Tôi trở lại
có khi tôi ra đi
có khi buồn nằm xuống
có khi là đêm trôi

ế à ế à ê
ế à ế à ê

có khi ngàn năm nở
có khi lòng mưa vơi
có khi cười một tiếng
có khi thuyền ra khơi

ế à ế à ê
ế à ế à ê

có khi tôi qua đời
có khi đời qua tôi
có khi Tôi trở lại
có khi là đêm thôi

ế à ế à ê
ế à ế à ê
ế à ế a
hề









Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Skyfall




Q. thực tâm tin tưởng vào sự nghiệp mà hắn dấn thân vào, ít ra là đã từng dấn thân vào. Hắn là kẻ thông minh và hắn hiểu luật chơi. Hắn luôn tin hắn đã làm đúng. Niềm tin của hắn là đủ lớn. Giấc mơ của hắn đủ lớn. Và hắn không sao thoát ra được cảm giác bị phụ bạc. Chính hắn cũng tưởng thế. 

Nhưng thực ra hắn chẳng có gì để tìm kiếm. Khi nhìn vào mắt M., hắn thấy sự dứt khoát; khi xông vào giữa chừng buổi chất vấn và nâng súng lên nhằm vào bà, hắn run rẩy đến bắn trượt mục tiêu; khi gồng mình trước mặt bà - người phụ nữ đang được tô trét thành tượng đài ấy - hắn chỉ thấy nỗi bất thoả, và sợ hãi: đến cả khi đối diện với cái chết người đàn bà ấy cũng không lộ chút gì là hối tiếc. Trả thù không làm hắn thanh thản; sự giải thoát có chăng là đến từ ánh mắt thừa nhận của người phụ nữ già: rằng bà có sót thương cho những gì hắn đã chịu đựng; rằng bà là người có lỗi cho những gì hắn đã chịu đựng; rằng bà là lý do cho những gì hắn đã chịu đựng. Hắn đã ch
ịu đựng (những) điều này quá lâu để rồi không còn đủ tỉnh táo nhận ra rằng cái hắn đòi hỏi là một chút biểu hiện của tình cảm gắn bó cá nhân trong cái chu trình hành xử chuyên nghiệp và vô tình đó, của khi đó. Chính khi đó, hắn trở thành tay mơ trong cuộc chơi mà vốn dĩ hắn đã là giáo sư. Nên hắn chọn cái chết như là một lối thoát. Và đã lại bị khước từ.

Tất nhiên mọi điều trên đây là một diễn giải. Và tâm thế hậu hiện đại bắt buộc chúng ta phải nghi ngờ. Thế nhưng chúng ta nghi ngờ điều gì: những diễn ngôn, những câu chuyện, sự thật hay cú vươn tay của tư tưởng vượt qua hố thẳm để chạm vào thực tại? Tôi không thể trả lời cho bạn được.

Tôi cũng không có câu trả lời cho câu hỏi tại sao giữa buổi chiếu phim tôi luôn cảm thấy mình cần phải nắm tay gái. Tôi chẳng biết mình tìm kiếm gì ở cái nắm tay đó (dĩ nhiên là tôi xạo rồi). Hoặc giả tôi tìm kiếm một giấc mơ. Dù bản thân điều này đã là một giấc mơ rồi.

Nhưng điều đó chẳng hề quan trọng. Cả việc tôi có đang hoá thân thành giấc mơ hay giấc mơ hoá thân thành tôi cũng vậy. Cái chính yếu là để sống một cách toàn vẹn, người ta phải nhanh chóng thoát ra khỏi những ảo tưởng nhập vai thành các nhân vật trong đầu mình. Nhanh chóng thoát ra, để thực là bản thân mình: như trần trụi trước ánh mặt trời nóng rẫy. Tất nhiên đó lại là một giấc mơ khác. Rồi thoát ra, rồi lại bắt đầu. Rồi cứ thế cho đến khi chết hẳn. Ý tôi là cuộc đời ấy. Còn với những giấc mơ, í tôi là khi gặp chúng í, khi mình nhận ra mình đang ở trong chúng í, thực chẳng có cách nào khác nữa đâu í, chúng ta nên thẳng thắn mà dịu dàng:


Chào cuộc đời xinh đẹp, tôi mơ giấc mơ khác đây.








(Mơ chứ không phải mớ, nhé!)


Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Darkness in summer (*)




1. [cơm nguội]


Trời lạnh rồi em có biết không
những con chuồn chuồn nằm dài bên bậu cửa
những ô cửa sổ không có chắn song
những ô thuyền lỉnh kỉnh những hộc gỗ
không ai nhớ nhau hôm nay
tôi thả mình trôi trên sông
tôi thả mình trôi theo dòng
chẳng có đèn vàng nhấp nháy
không ai nhớ tôi hôm nay.





2. [tạm dịch]


In those days I was still doing some travelling.

Trong những ngày đó tôi vẫn đang làm những cuộc quanh quẩn.

I had just left one country and entered another. Sleeping and walking, I passed one day after the next in a cheap hotel in the students' quarter of the capital city. It was the beginning of summer, and the city was deserted, like a vast cemetery or an empty valley. Every day, the rain begin in the morning and the sky hung low like an old, greasy wad of cotton. There was no warmth or brilliance anywhere. Summer was ailing with some terrible incontinent sickness and there was no sense of burgeoning life or growth. That appealed to me.

Tôi vừa rời nơi này và đến một nơi khác. Ngủ và đi bộ, tôi trôi từ ngày này qua ngày nọ trong một khách sạn rẻ tiền ở khu sinh viên của thủ phủ. Vừa bắt đầu mùa hè, và thành phố đã hoang vắng, như một nghĩa trang rộng lớn hay một thung lũng không bóng người. Mỗi ngày, mưa rơi vào buổi sáng và bầu trời xuống thấp như một nùi bông nhờn cũ. Không thấy chút ấm áp hay rực rỡ nào ở bất cứ đâu. Mùa hè đang cơn bức bối tệ hại khôn cưỡng và chẳng có chút dấu hiệu nào của cuộc sống đâm chồi hay sinh trưởng. Nó lôi cuốn tôi.

A river flowed in front of the hotel, and a cathedral stood on the opposite bank amid a grove of trees. Whenever I looked, the river was a muddy gray-yellow and dimpled by numerous raindrops, and the gargoyles of the cathedral roof were drenched. The gargoyles had frozen in the midst of turning around to roar; having seen stared at, they had turned into stone. I sat on the bed, sipping vodka, and watched the circles continuously expanding and then disappearing across the surface of the yellow river. And as I stared, the fungus threads of the rain soon vanished, and it seemed as though only one solid stream of rain was falling. I would become bored with it after a while and fall asleep. Walking, I would go out to buy bread and ham, not even stopping at bookshops, movie theaters, or restaurants. I would return t eat in bed, and the sleep some more. It seemed as though my body had disappeared and my brain had melted away; I could go on sleeping endlessly no matter how much I had already slept.

Một con sông chảy qua trước khách sạn, và toà thánh đường đứng phía bờ bên kia, giữa lùm cây. Mỗi khi tôi nhìn qua, dòng sông có màu vàng xám đục và mưa tạo nên vô số vòng đồng tâm lan toả trên bề mặt, và các bức tượng hình thú trên nóc thánh đường sủng nước. Các bức tượng hình thú đã đông cứng lại giữa lúc [chúng] xoay người để gầm lên; phát hiện bị nhìn chòng chọc, chúng đã hoá đá. Tôi ngồi trên giường, nhấp từng ngụm vodka, và xem những vòng tròn liên tục toả ra rồi biến mất dọc theo mặt nước màu vàng. Và khi tôi chăm chú, những sợi mưa như nấm mọc kia sẽ sớm biến mất, và nó trông như thể chỉ một dòng chảy thuần nhất của cơn mưa đang rơi xuống. Tôi sẽ chán nó sau một lúc và ngủ thiếp đi. Đi bộ, tôi sẽ ra ngoài mua bánh mì và thịt giăm bông, không cả dừng lại ở hiệu sách, rạp chiếu phim, hay nhà hàng. Tôi sẽ trở về để ăn trên giường, và ngủ thêm chút nữa. Nó có vẻ như là cơ thể tôi đã biến mất và trí óc tôi đã tan chảy ra; tôi có thể tiếp tục đánh giấc miên viễn như thế bất kể bao lâu tôi đã ngủ rồi.

The room was in a students' boardinghouse. The old wallpaper had been torn here and there, and was streaked with brown bloodstains, apparently traces of crused bedbugs. The mirror in the bathroom had a large Y-shaped crack; there was a bathtub, in which hot water was only occasionally available. A bed and a table crowded the room, so that one had to turn sideways to pass between them. Red curtains resembling burlap bags hung over the window. They imparted a blood-red cast to the entire room, whenever I switched on the small, old, tulip=shaped lamp, and the desert faded out, leaving only a soft warm gentleness. Shadows of cliffs, forests, caves, and skies took form on the walls and ceiling. While watching, smoking a bitter cigarette made of pickled black leaves wrapped in corn paper, I would begin to doze again, although I had only just awakend. No one knocked; no telephone rang; no books, no discussion. I continued to slept in my red cocoon. My cheeks and stomach bulged with pale, flabby fat, and whenever I woke I felt as though I were wearing a mask. Imprisioned in heavy flesh, I would try to digest the memories of the past ten years, but I would only be overcome by lasstitude, and all difficulties and joys would lose their substance, appearing like dusky shadows and distant landscapes. The lassitude proliferated like a greenhouse vine that has run over from a flowerpot onto the floor, and still continues to grow even though it has not the strength to lift stem or leaf. The vitality taht evaporated form my body crawled over the walls, sprawled across the ceiling, filled the room, and thrived like an internal confusion. Strands of monologues, words, and concepts entangled themselves without any connection; they entwined, opened leaves, and reached out with grasping tentacles.

Căn phòng nằm trong một khu nhà trọ sinh viên. Giấy dán tường đã cũ bị rách chỗ này chỗ kia, và có những vệt máu màu nâu, rõ là dấu tích của những con rệp bị nghiền nát. Tấm gương trong phòng tắm có một vết nứt lớn hình chữ Y; có bồn tắm, mà chỉ đôi khi mới có nước nóng đổ vào. Cái giường và cái bàn làm căn phòng chật ém, nên phải xoay ngang người để lách qua chúng. Những tấm rèm màu đỏ giống vải bố treo trên cửa sổ. Chúng phủ một màu đỏ máu lên cả căn phòng, mà mỗi khi tôi bật chiếc đèn bàn nhỏ, cũ, hình tulip sáng lên, và hoang vắng mờ đi, chỉ còn lại sự dịu nhẹ êm ấm. Bóng của những vách núi, những rừng cây, những hang động và những bầu trời đổ hình lên các bức tường và trần nhà. Trong khi ngắm nhìn, hút một điếu thuốc đắng được làm từ lá đen được ngâm chất bảo quản bọc trong giấy làm từ bột bắp, tôi lại bắt đầu một giấc mơ màng, dù cho tôi vừa mới thức dậy. Không ai gõ cửa; không điện thoại reo; không sách, không nghe nói gì. Tôi tiếp tục ngủ trong chiếc kén đỏ của mình. Hai má và bụng tôi phồng lên ngấn mỡ nhão nhoét, trắng bệt, và mỗi khi tôi thức dậy tôi thấy như mình đang đeo mặt nạ. Bị giam hãm trong xác thịt nặng nề, tôi đã cố đào xới những ký ức của mười năm trước, nhưng tôi chỉ bị nhấn chìm bởi cảm giác mệt mỏi, và mọi khó khăn cũng như niềm vui sẽ đánh mất gốc rễ của chúng, hiện ra như những bóng hình mờ khuất và những khung cảnh xa xăm. Cảm giác mệt mỏi nảy nở sinh sôi như cây nho trong nhà kính đã tràn khỏi chậu bò lên nền nhà, và vẫn tiếp tục dài thêm mặc dù nó không thể tự nâng lấy cành lá của mình. Cái sức sống bốc hơi từ cơ thể tôi trườn lên các bức tường, vươn ra khắp trần nhà, điền đầy phòng, và trỗi lên như một sự hỗn loạn nội tại. Những sợi chỉ của độc thoại, ngôn từ, và khái niệm xoắn xít với nhau mà không cần bất kì liên kết nào; chúng quấn lại, ..., và vươn ra với những xúc tu thèm khát.







(*) Takeshi Kaiko, trans. Cecilia Segawa Seigle.