Hiển thị các bài đăng có nhãn chép. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chép. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Ghi chép nhanh về hội nghị thượng định thảnh thơi các thể loại.



Hãy gọi đó là niềm vui và đây là hộc tủ. Cất niềm vui vào hộc tủ như đời sống cần có của để dành. 


- Trong tình hình xã hội Việt Nam hiện nay, tồn tại một chủng loài virus có sức lây lan và ghê tởm không kém gì bệnh hủi: đó là thơ. Người nhiễm bệnh được gọi là nhà thơ. Đương sự ngay lúc được vinh danh, hẳn nhiên, là chối bai bải: em ứ chịu làm nhà thơ đừng xỉ nhục em như thế. 

- Biên tập là một nghề nguy hiểm, nhất là đối với biên tập gái mà lại còn thơm. 

- Ở VN hiện đã có cuốn sách (dịch) nào bày cách trở thành pick-up artist chưa? 

- Quỹ khuyến học của ông ngoại. 





*đingủchừngnhớthìchéptiếp*









Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Nối tiếp Gạch đầu dòng 14/7





• Tôi/em nhớ rằng lúc đọc Chuyện kể năm 2000, tôi/em luôn có cảm giác đang chờ đợi một cái nghiến răng. Chờ mãi chẳng thấy rốt cuộc tôi/em chẳng còn nhớ gì đến nó nữa, ngoài cái lán sâu trong rừng của người tù tự quản. Nó đẹp!


• Gặp lại Bốt chàn rõ ràng là một việc tốt. Không chỉ vì đấy là một tác phẩm tốt, mà còn lại một dịp minh chứng cho tính đúng đắn của câu nói xục xạo sục sạo chốn xa xôi sẽ được xơi hàng hiểm.


• Nhân nói chuyện uống bia và Quốc hội đang bàn về việc nên hay không hợp thức hoá mại dâm, em có thắc mắc cắc cớ là ngày trước các cụ uống riệu thì bàn về việc gì? Tự đưa tự đẩy luôn: các bác nào không biết thì xem hình dưới đây có lẽ được giải đáp phần nào. Thời nào cũng vậy, e là chỉ còn lại cho thơ một tấm lòng.






                                                            Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bảy đứa.
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.


- thơ Vũ Hoàng Chương.



• Và cuối cùng là thủ bút của tác giả: một người từng làm thơ, như người ta từng trẻ. Nói thế không có nghĩa là nhà thơ đã già, hay người già thì không làm thơ nữa đâu nhé. 


© LVT

























Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

"đã đến lúc gửi những tấm bưu thiếp"


* chưa dứt được mood tháng năm, lại câu view rẻ tiền tiếp vậy. hic 



Một buổi sáng, bất chợt những cô nàng đập lúa cất tiếng hát. 
Và đó là một bộ mặt khác của mùa hè, ngày P. khám phá một con ông chết trên bờ cửa sổ. Trên bãi biển vẫn không có gì thay đổi, không khí vẫn nóng bức, nước vẫn ấm áp, vẫn không thiếu người chơi bóng chuyền, vẫn những gia đình quen thuộc nằm dài dưới những cây dù đỏ; sự đe doạ khó lòng nhận ra, không thể định vị được, có thể lớp sương mù nơi chan trười mà người ta không thể nói là sương mù của hơi nóng được nữa và nó cũng chưa phải là sương mù tháng mười nhẹ nhàng, ấm áp, toả rộng, và phía sau nó ánh sáng lùi lại... hoặc một sự biến đổi khó nhận ra trên những khuôn mặt, một vầng trán thơ mộng hơn, một nụ cười thoáng đượm vẻ âu sầu, và có khi một câu nói tình cờ, "đã đến lúc gửi những tấm bưu thiếp", hoặc thậm chí "chúng ta sẽ trở về vào tuần sau". Bấy giờ điều hiển nhiên nổ bùng: những cây dương xỉ ngả sang màu nâu, những cây hoa đĩa héo úa, ngày qua nhanh hơn, những con ong chết - đó là một bộ mặt rất khác của mùa hè. 



















© REUTER














Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

lanmantronglucdapxe (*)


(*) trích trạng thái của Th. béo trong một ngày nắng sáng vàng ươm.





1. xuống dốc rất dễ nhận ra, lên dốc thì mất thêm một lúc, nhưng những đoạn đường bằng là khó cảm thấy nhất, dù cho có chú tâm.


2. Những cuốn sách cũ luôn làm tôi cảm thấy xa lạ. Nói như thế nào nhỉ? - Cứ như 'một cuộc đời khác vừa đi qua cuộc đời mình', mà tôi chẳng biết giấu mình vào đâu; nhất là khi có bút tích của người chủ trước: những lời âu yếm đôi khi quá mức chân thành. Những cuốn sách cũ, chúng nhắc tôi nhớ chẳng gì là mãi mãi. Những cuốn sách cũ, chúng làm tôi buồn. Những cuốn sách cũ. Chúng làm tôi tốn quá nhiều tiền. hic.


3. Còn loài nào có mang tập tính loài ưa thích tình dục giải trí như là con người không? Tức là ngoài lý do ẻn ẻn để sinh sản, có lúc nào chúng ẻn ẻn chỉ vì chúng thích ẻn ẻn không? Nghi ngờ này đồng nghĩa với ngầm chấp nhận giả định rằng con người là con vật duy nhất trên trái đất còn ẻn vì thích ẻn. Nhưng là thích theo quan điểm của con người, tức là sướng kiểu con người; không thể đảm bảo rằng những loài khác cũng phải sướng kiểu người thì mới là sướng; cũng không chứng minh được, theo chiều ngược lại, như vậy là không đúng. Tức là trong phạm vi những gì có thể thấy được, thì giả định trên là đúng: con người là con vật duy nhất ẻn vì thích ẻn, hơn là vì tái sản xuất chất liệu sống cho loài. Tức là theo quan điểm thực chứng luận thì cứ khăng khăng giữ mối nghi ngờ về việc những loài vật khác cũng có thể sướng theo một cung cách sướng riêng nó - chúng còn ẻn vì thích ẻn chứ không riêng gì con người, thì chẳng khác gì lập luận của Einstein cho rằng còn tồn tại những hằng số ẩn để phản đối cách giải thích lượng tử của trường phái Copenhagen. Tất nhiên tôi không phải Einstein, nhưng vấn đề ở đây là, ai là Heisenberg?


4. Chép lại một đoạn rời rạc ý ghi được trong lớp:


Lọ hoa và đoá hoa là các thực thể; khái niệm hình thức và nội dung là các khái niệm phản tư của ta dùng để mô tả các thực thể lọ hoa và đoá hoa; trong đó: đoá hoa là nội dung của lọ hoa, còn lọ hoa là hình thức của đoá hoa.
Các khái niệm phản tư, như hình thức, nội dung v.v. là các sản phẩm của trí tuệ con người, chúng chỉ tồn tại bên trong tâm trí chúng ta – là những khái niệm phản tư, là công cụ nhận thức dùng để cắt nghĩa thực tại thực tồn ta tri giác được. 


***

Toán học, có lẽ là nỗ lực tiến gần nhất đến chân lý của con người.


5. Sự thật là chúng mình cần đi ngủ.


Như này này.







© BARCROFT






















Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Ghi chép ngắn bên lề cuộc gặp thượng đỉnh Déplào thảnh thơi các thể loại



Là một buổi chiều không sự kiện, nem nướng rán ngon tê tái!



- không phải vì nguồn lợi ở rẻo đồng bằng sông Hồng nhỏ tí, cũng không phải vì cái gì đấy quên bà nó rồi, thế thì vì sao Nguyễn Ánh đánh ra bắc? có thể dẫn ra hai nguyên nhân: thứ một, là trả thù nhà Tây Sơn; thứ hai, là lấy lại đất đai của dòng họ (em nhớ không nhầm thì đất Thanh Hoá là quê ngoại họ Nguyễn, các bác bảo xem có đúng không?).


- văn trọng dấn thân, thơ trọng xuyên thời, bởi vì từ một nơi những vì sao không mọc, đàn kiến bò qua phần còn lại của ngày, còn tôi đi (thì) đông chìm. Nhưng ý nghĩa là gì, khi tác giả đã chết? Ý nghĩa là gì khi đôi mắt không lướt qua những dòng chữ im ỉm kia? Bố khỉ anh đi mặc áo đây.


- Cái còn lại là tinh thần người vợ! [không tìm thấy bài viết, google chỉ ra được cái này, mà chắc tác giả cũng không còn lưu bản file nữa.]



Và cuối cùng là thời gian giành cho nhà tài trợ: xin cảm ơn nhà tài trợ bếp bắc - 118 Nguyễn Công Trứ, đã giúp chúng tôi thực hiện một buổi chiều không sự kiện nem rán ngon tái tê!, và nhất là cảm ơn chị Q., người đã lãnh phần man rợ là làm vợ.






















Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

*trích






"nghe tiếng quạ kêu trong vùng bóng tối tuyết rơi"




và axl rose vẫn hát,


I've searched the universe and found myself within your eyes.

























Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Ghi chép về những ngày không có ghi chép gì



1. Hoặc rẽ vào Đường Thành vòng ra Hàng Bông rẽ ngang Hàng Trống là đến phố Nhà Thờ. Nhà thờ cách bờ hồ một dãy nhà. Hà Nội vô số hồ, duy chỉ có một bờ hồ; Nhà thờ cũng vậy. Hà Nội cũng vậy.

Tình yêu cũng vậy.


2.

thành phố xám tiếng người đi không lại
những hàng cây nối phố liền thành hàng
lá cơm nguội rơi vàng rãnh nước

và ban mai trong mắt những con gà.



3. từ tầng 13 nhìn xuống mưa cứ vỡ vụn ra hàng dề hàng dề, như thể phía trên ai đang tưới cây hay phơi đồ. Gió thông thống thổi. Giữa bề bộn bụi bặm và ngổn ngang của khởi đầu trên sàn gỗ, vợ với chồng ôm nhau mà ngủ vùi cùng những câu chuyện về heo con, về công chúa và ti tỉ thứ khác. từ tầng 13 nhìn xuống, hạnh phúc hẳn có màu xanh lá cây.



4.

Các nhà văn đã chết. Cùng với sự kinh điển của thời đại.
Hãy để các nhà văn chết, cùng những ố vàng thời gian neo mình giữa những lần giấy rám, kêu hãnh trên kệ tủ.



5. Phù phiếm phù phiếm (cả) những phù phiếm phù phiếm truyện kể chuyện phù phiếm phù phiếm.

Phan Việt cũng từng gái à(?)



















Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

Re: Về cái béo.



Tôi thường xuyên nằm mơ thấy mình trần truồng. Trước kia thôi, dạo này không thấy nữa; không thấy mình trong giấc mơ trần truồng, còn thấy mình trần truồng trước gương mỗi sáng thì vẫn. Quan trọng là trần truồng, có gờ hay không gờ chỉ là chuyện muỗi. Như những giấc mơ trần truồng ấy bây giờ chỉ còn là một hồi ức nhàn nhạt về nỗi sợ hãi lấm lét trong trí nhớ mà trong đó là mài mại cảm giác hốt hoảng của kẻ đột nhiên phát hiện mình đi ra đường không mặc quần.

Thầy dạo này trở bệnh. Chuyến ra bắc ngắn ngủi máng thêm lên cơ thể người già - vốn đã đủ thứ bệnh - cái vẻ phạc phờ của người mới ốm dậy, hay gương mặt trở về của kẻ sau chầu bia vã. Mà dạo này thầy không bia, dạo này thầy không khỏe: đến cái lúc mà vòng quay đã xoay đến lúc như tôi bây giờ đấy, các anh chị chưa hiểu đâu, thì thế giới của mình chỉ toàn có chết và chết; người quen thì chết dần, mà những chuyện có thể nhớ được thì cũng toàn về người chết, hoặc chết quá nửa. Nhiều khi ngồi nhớ lại hồi xưa, quay qua quay lại một hồi mới ớ ra mình đang nói chuyện với người chết. Thế đấy.

Dĩ nhiên thầy không có bất cứ can hệ gì với trần truồng.

Dĩ nhiên tôi không đùa. Dấu ấn kỷ nguyên hậu hiện đại phản ánh trên các mặt của đời sống đương đại; viết, không tránh khỏi, trở thành tiên phong hay ít nhất là chỉ dấu rõ nét nhất của cái chủ nghĩa sinh-ra-bên-lề trong thời đương đại gấp gáp hối hả của thông tin. Phải mất khá lâu, từ lần đầu tiên bắt gặp, tôi mới dần hiểu ra: hậu hiện đại không phải ý chỉ thời đại tiếp sau (modern time); chúng ta luôn sống trong thời hiện đại (present day). Giống như một kháng lực chống lại cái tốc độ đến phi thường của cuộc sống dư thừa vật chất mà vội vã thời gian. Giống như là cách người ta tìm kiếm cho cuộc đời mình một ý nghĩa của tồn tại. Mà có cần phải có không? Ý tôi là cái ý nghĩa của tồn tại ấy? Người ta có cần lý do đâu, để nâng ly mà uống.

Tôi đang nói về con cá, và tôi thích biển. Không phải bởi vì biển có cá, cũng không phải vì những chú cá nhỏ luôn hướng về biển như biểu tượng của khát vọng vượt vũ môn: biển luôn dữ dội và cá có thể làm món nhậu. Nhưng món cá không phải là món nhậu phù hợp nhất, cũng vậy, cá gỗ chưa thể là điển hình (không phải kinh điển) cho những cuộc nhậu không cần gì cả. Có người thậm chí chỉ cần một hột đậu phộng rang cho vào dĩa nước mắm để giữa những đợt nâng ly người này thay người kia lần lượt mút hột đậu phộng thay mồi, rồi khi ai đó quá say mà lỡ nhai cả hột đậu phộng duy nhất thì chỉ cần thay bằng hạt sỏi thôi thì bữa vui vẫn tiếp tục. Quan trọng là vui và đáng nhớ. Mặc dù phút giây vui vẻ ngắn ngủi đó có thể nối tiếp bằng cả ngày dài vật vờ như thể bỏ quên cả mặt và não trong lưng quần, nhưng biết làm sao được, ăn ký ức - uống nghĩa tình: biết bao nhiêu cho đủ? (*)

Ký ức mang trá, chưa kể đến thời điểm những vòng xoay dần về cuối, thì những hồi ức chỉ làm người ta khó chịu: càng quay lại với quá khứ, chúng ta càng nhận ra mình cô đơn đến mức nào. Không hẳn là tệ. Như bản thân viết là một quá trình cô độc, theo nghĩa tồn tại một sự cách biệt tương đối hoàn toàn với mọi tác động chung quanh trong chừng mực anh ta cho phép; ngược lại khi anh ta hưởng thụ điều đó, tức là anh ta cho phép mình đắm chìm vào thế giới của những suy tưởng, những hình ảnh, những gì có nghĩa và làm cho anh ta trở nên có nghĩa, tức là người viết hoàn toàn không cô đơn, dù cho sự nội-giao tiếp lúc này chỉ có thể phần nào tồn tại thông qua sự viết; thế giới đó chỉ thực sự bước vào tồn tại khi có người đọc lên, dù chỉ phần nào: Cần hai người để hát lên bản tình ca duy nhất, nhưng bản tình ca vĩ đại nhất chỉ thuộc về một người. Chỉ bản thân một người, thế thôi.

Như thế không có nghĩa là không tồn tại tình yêu giữa hai người yêu nhau hoặc những người họ cưới nhau (rồi) không có yêu nhau. Thực tế, các cuộc hôn phối vẫn diễn ra hằng ngày mặc cho ngày ngày người ta vẫn mãi kêu gào tình yêu cho một cơ hội. Họa chăng có trời mới biết hôn nhân và tình yêu cái nào có trước cái nào không, hay cái nào không có cái kia có có không? Tuy vậy, chỉ để cười thôi thì đơn giản lắm. Đơn giản như nghe mẩu chuyện giữa hai người bạn cùng có chung bạn là thằng Hưng, thằng Hưng với con Phấn mới cưới. Một bữa nọ đứa này gọi cho đứa kia hỏi số con Phấn. Đứa kia giãy nãy, mày có chuyện gì sao không hỏi thẳng thằng Hưng. Đứa kia nói, tao gọi con Phấn nói chuyện thằng Hưng. - Chuyện gì mày không nói thẳng với thằng Hưng được hả?. - Không được, chuyện này phải nói với con Phấn. - Chuyện gì mà mày hông nói được với thằng Hưng mà lại đi nói với vợ nó? - Ừh, chuyện về thằng Hưng, mà mày có số con Phấn hông cho tao xin? - Liền giờ hả? - Ừh, gấp lắm rồi. - Gấp lắm hả? - Ừh, gấp lắm, mày có số hông cho tao xin? - Ừh, tao hông có. - (!@#%@#%@^@$^% - cố bình tĩnh) Rồi mày biết ai có số con Phấn hông chỉ tao hỏi? - Biết. - Ai? - Hỏi thằng Hưng.

Tôi cá rằng bạn sẽ phải cười bò cả ra. Còn không thì bạn xứng đáng là con bò cười:


Cảnh sát ba nước: Mỹ, Trung Quốc, Việt Nam cùng tham dự cuộc thi Cảnh sát Giỏi nhất hành tinh.

Ban giám khảo dắt đại diện ba nước đến trước rừng Amazon, thả một con thỏ vào rừng, rồi ra đề: Ai tìm ra con thỏ trong thời gian ngắn nhất sẽ được trao giải Nghiệp vụ số một thế giới.

Người Mỹ vỗ đùi đánh đét: "(thực ra là tiếng tây nhưng tui dịch thẳng ra luông tiếng ta) Để tao!", rồi rải chip khắp rừng. Bốn tiếng sau không một con chip nào phát hiện được (một) con thỏ.

Người Trung Quốc thấy vậy, cười he he, rồi cử một triệu, ít quá, mười triệu người vào rừng, dắt theo hai mươi triệu con chó săn (cỡ này lấy thịt đè thỏ thỏ cũng chết vì hôi). Tám tiếng sau, cũng không phát hiện được (một) con thỏ nào.

Người Việt Nam không nói gì, lẳng lặng nhìn nhau, rồi cử hai anh cảnh sát đi vào rừng. Chỉ hai người thôi, và trên tay mỗi anh cầm chỉ một con dao. Năm phút sau, hai ảnh dắt ra một con gấu, máu me bê bết. Con gấu đến trước mặt ban giám khảo khóc lóc ỏm tỏi huyên náo cả một góc rừng. Nó vừa mếu vừa nói: "Mấy anh ơi, bắt em đi, em là thỏ!, em là thỏ!, em là Thooooooooỏ!"




Rốt cuộc thì con bò ở đâu?


























Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Blog viết ngày 02/12/2010




kỷ niệm mình tròn ba năm (lố) một ngày tuổi, vừa chép vừa viết vừa bịa nên không nhất thiết phải có thứ tự.






Quyến rũ trong một bữa tiệc chủ yếu đồng nghĩa với việc rút ngắn khoảng cách. Cần phải chiếm được đất, từng xăng ti mét một, mà lại không được bị để ý quá mức. Nếu bạn thấy một cô gái làm bạn thích, cần phải tiến lại gần (cách 2 mét). Nếu bạn vẫn cứ thích cô ta từ khoảng cách này, thì bạn phải nói chuyện với cô ta (cách 1 mét). Nếu cô ta mỉm cười trước những lời vớ vẩn của bạn, bạn hãy mời cô ta nhảy hoặc uống một ly (cách 50 xăng ti mét). Sau đó bạn thử ngồi xuống bên cạnh cô ta (cách 30 xăng ti mét). Ngay khi mắt cô ta sáng bừng lên thì phải hết sức cẩn thận mà chỉnh lại một lọn tóc đằng sau tai cô ta (cách 15 xăng ti mét). Nếu cô ta để cho bạn sửa sang đầu tóc, thì hãy nói chuyện với cô ta từ khoảng cách ngắn hơn (cách 8 xăng ti mét). Nếu cô ta thở mạnh hơn, hãy gắn môi bạn vào môi cô ta (cách 0 xăng ti mét). Mục đích của toàn bộ chiến lược này hiển nhiên là để giành được một khoảng cách có trị số âm nhờ vào việc đưa một vật thể lạ vào bên trong con người này (từ con số trung bình toàn quốc là khoảng 12 xăng ti mét).

[Tình yêu kéo dài 3 năm - Frédéric Beigbeder]





Có một buổi tối đep trời, mát mẻ dễ chịu như mùa thu Hà Nội(bịa đấy - SG làm x gì có trời mát mẻ như HN). Tôi và một cô gái đến quán quen - LePub - uống tequila như thường lệ. Hôm đó tôi có chuyện gì đó buồn, tâm trạng đi xuống kinh khủng. Trước khi đến LePub cô gái có nhờ tôi ghé vào quán Givral mua bánh gì đó. Tôi cũng không để ý lắm - buồn mà.

Chúng tôi ngồi uống tequila và cô gái bỏ chiếc bánh ra và nói - đây là bánh tiramisu - và chúng tôi bắt đầu ăn. Ngồi ở bàn bên cạnh là một ông già người châu Âu - gọi là già nhưng chắc khoảng 60 thôi. Ông ấy bắt đầu nhìn chúng tôi chằm chằm khi chúng tôi bắt đầu ăn bánh. Sau khoảng ba muỗng bánh - tôi bắt đầu thấy ngượng đành cười duyên với ông ta. Ông ta mỉm cười lại và chỉ vào cái bánh. Tôi bèn nói: Tiramisu. Và mắt ông ấy sáng lên, cười rất tươi với chúng tôi và nói: đặc sản nước Ý đấy. (Ông ấy nói bằng tiếng Anh và tôi xin phép được lược dịch và không nhất thiết phải khác nội dung thật).

Chúng tôi bắt đầu ngừng ăn và bắt đầu uống để nghe ông ấy nói.

Tiramisu trong tiếng Ý có nghĩa là kéo ai đó dậy. Ông ta hào hứng. Và chiếc bánh này người ta hay mua để tặng cho một ai đó đang có tâm trạng hay hoàn cảnh không tốt. Tôi bắt đầu thấy thú vị với câu chuyện này.

Ông ta hào hứng đến mức mời mọi người trong quán một lượt tequila.

Và ông ta tiếp tục kể về sự tích chiếc bánh huyền thoại của nước Ý. Còn tôi thấy rất vui vì chiếc bánh đó - dĩ nhiên là vì hoàn cảnh tôi được ăn chiếc bánh này.

Chiếc bánh, không hẳn vì nó ngon vì được phủ sô-cô-la bên ngoài hay được bán với giá 32,000đ/chiếc mà còn là cả một tấm lòng. [ buổi tối trời lạnh mà ăn cháo lóng thì ngon phải biết. mọi ghi chú nếu không có ghi chú gì thêm thì là của đứa chép. tác giả hoàn toàn không hay biết gì.]



3. The weather becomes cooler and the people become lovers. Hence comes the suckers.


4.




hương đâu thơm mơ màng
nở trắng nhành sớm mai


















.

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Ba ơi, mình đi đâu?



"Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay.
Chẳng có ai giơ tay cả.
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó, như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.

Tôi có tới hai ngày tận thế."

















Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

10 ghi chép nhỏ

bên lề cuộc gặp thượng đỉnh các thể loại.


1. Phải rất dũng cảm để có thể khẳng định giới tính mình, khi đã ngoài ba mươi. Trước đó thì không tính là dũng cảm; có ai đời lại đi gọi nhoi nhoi gà chọi là dũng cảm đâu.


2. Cái khó chịu nhất của đi làm công là đến một lúc nào đó, mình nghĩ như này là đúng, là đẹp, là tốt, là tuyệt vời, là tuyệt đỉnh, là hoàn hảo, là không cần phải cãi, là chuẩn không cần chỉnh, chỉnh không cần đỡ, là đèo mẹ đúng vãi đái ra rồi; nhưng thằng sếp mình nó không nghĩ (được) như (mình) vậy.


3. Chuyện con gà: thấy con gà, đụng con gà hay làm con gà thì cũng nhớ thắt lại vì an toàn.

4. Trên bàn có bia, có thì phải uống. Không có bia, cũng ráng kiếm cho ra bia mà uống.


5. Trên bàn có bia, uống đi rồi nói mới tin.


6. Trên bàn có bia, nghĩa là chưa xỉn, còn uống tiếp được.


7. Trên bàn có bia, thôi cất dzô để lần sau uống tiếp.


8. Đừng bao giờ quá tin người. Quảng cáo tới 10 chứ thiệt ra có 8 à.













Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

lại một trường hợp đạo văn hay là đem hong khô tuổi trẻ của một nhà (có làm) thơ.



đây nó đây:

đâu cánh chim nào vụt bóng về qua
trên gác mái những căn phòng tầng thượng
bên ban-công những hàng cột màu xám
lũ trẻ nhìn theo những bong bóng xà phòng.



- vì sao gọi là đạo văn? vì na ná giống tứ thơ sau của Vũ:

Trên mái nhà, cao vút rừng cây
Trên rừng cây, những đám mây xô giạt
Trên ngày tháng, trên cả niềm cay đắng
Thơ tôi là mây trắng của đời tôi.

ngoài ra, trong một bài thơ khác, cũng Vũ đã có nói về những đứa trẻ thổi bong bóng xà phòng trên lan can của một căn nhà cũ; mà hình như gác mái với phòng tầng thượng cũng Vũ đã có viết(?).


- vì sao lại có chim? vì những con chim cúc-koo, chính xác là cái tổ: over the cuckoo's nest; chẳng biết vì sao tôi cứ để đầu mình trên đó?


- vì sao có đem nhà thơ hong khô tuổi trẻ? vì chính xác cái giọng điệu nhẹ nhàng như ru ấy, là lượm từ cái tứ này:

Rồi một chiều không thấy mây bay
Cô bé xanh làm rơi kẹp tóc
Từ một nơi những vì sao không mọc
Đàn kiến bò qua phần còn lại của ngày.


- tạm thời chỉ bi nhiêu vì chưa nhớ ra thêm những gì nữa; rõ ràng, hàng thật vẫn nhất!















Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Gạch đầu dòng




một: rượu bia là thứ ma thuật có thể hiện hình những khát khao sâu tận bên trong như bật một cái nắp chai.

hai: hút thuốc éo có ngon.

ba: cái dai dẳng còn lại, là cảm giác như mắc nghẹn ở lưng chừng, không khạc ra được, cũng không nuốt vào được. Mà cũng không chạm vào được.

bốn: tôi nhớ cảnh cuối, khi Toru ngước lên tìm Midori trong làn váy mỏng chấp chới bay theo gió, khi cô cất tiếng gọi anh, hỏi anh: Anh đang ở đâu? khi Toru đứng ngây người, 'tôi đang ở đâu?', và chung quanh tối sầm.


Như bị lôi tuột xuống miệng giếng sâu hun hút, đáy cạn trơ khất.
Không cả không khí thở.


năm: tôi lại thèm ngửi một mùi thơm nào.






Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Tu vas me detruire

.



via B.C







mưa reo khúc hát
tựa bể tràn











mạn trong Mạn Vũ quả thật là một từ đẹp.



Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Ba câu hỏi nhỏ.



*chép lại từ cuộc gặp thượng đỉnh của Déplào thảnh thơi lêlết và các thể loại vội vã vội vội vã.



.

1. Có bao nhiêu bảo tàng trong thành phố bạn đang ở? Kể tên ít nhất ba trong số những bảo tàng mà bạn từng vào xem.


2. Có bao nhiêu thư viện trong thành phố bạn đang ở? Kể tên ít nhất ba trong số những thư viện mà bạn từng vào xem.


3. Liệt kê ba (hoặc một) cái tên của các thư viện hoặc bảo tàng tại tất cả các tỉnh/thành/nơichốn bạn từng đặt chân đến, cả du lịch lẫn định cư, cả dừng chân ngắn ngày lẫn thường trú dài hạn.




..


Và các giả định, với mức độ ưu tiên ảnh hưởng có thứ tự giảm dần:

- bạn không phải là người nghiên cứu chuyên nghiệp.

- bạn không phải là tỷ-phú-thời-gian đang trong giai đoạn tập sự làm người lớn: sinh viên, học sinh các thứ.

- bạn không phải là trẻ con trong độ tuổi cần/bị/phải kèm cặp bởi người lớn, hoặc các đối tượng hưu trí về vườn phởn phơ cá chậu chim lồng.

- bạn không phải là công chức làm việc ăn lương theo giờ hành chính, hoặc nghề nghiệp có sự cứng nhắc về mặt thời gian/nơi chốn.

- bạn có nhucầu-muốn-tìnhnguyện được vào bảo tàng/thư viện, xem sách, hiện vật trưng bày hay tìmhiểu-mởmang hiểu biết.

- tại Việt Nam.




...




"Con không thể mãi mãi ăn cắp cái con cần mà không quan tâm đến những người đến sau".




trích Xứ Cát, Quyển hai: Muad'Dib,
về Liet-Kynes, nhà sinh thái hành tinh của Arrakis.










Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Câu chuyện nghắn về những chiếc răng



*chép lại từ cuộc gặp thượng đỉnh giữa các thể loại bậnrộngậpmặt (vẫn) ngúng nguẩy (trong) Giàyđỏ và Déplào thảnh thơi lêlết các thể loại.

**Chỉ định: đọc trong giờ làm việc, sau khi xong việc hoặc trên đường đi đến giấc ngủ buổi nào cũng được.

***Cảnh báo: có thể gây ra các hiệu/hậu quả vượt quá mức có thể tưởng tượng được, mặc kệ những nỗ lực quấy rối trước như này.




Câu chuyện chuẩn bị bắt đầu lúc bạn xong hoặc chưa xong việc nhưng vẫn cứ đang trên đường về nhà, sau một ngày dài-dài-dài-ngậpmặt các thể loại, hoặc đại loại thế. Tới con đường chạy ngang nhà, gần tới rồi, chỉ còn thêm nhỏn tí phía trước, và bạn gặp ông hàng xóm. Câu chuyện bắt đầu.


.

ông hàng xóm


mặc váy


mang giày gót cao



tủmta tủm tỉm



Cười!

.







Bạn còn làm gì được nữa?


















*bản quyền bài viết không thuộc về người chép, mọi thắc mắc phát sinh người chép không hoàn toàn chịu trách nhiệm một phần.