Dưới hai tầng bóng râm và giữa vô số luồng run rinh gió nhẹ, tôi có thể mãi miết ngắm nhìn những bậc mái ngói cũ đỏ xỉn,
vệt nắng vàng đổ dài xệt qua một bên cửa,
tí tách bếp nhọ cháy củi liên hồi,
ô ngói trống làm giếng hứng trời,
... cho đến hết ngày.
Trước khi cơn điếng người ập đến. Và tôi không thể nghĩ gì khác.
Ít nhất là chỉ còn nhìn và nghe, mà không thể nghĩ đến việc gì khác.
Không việc gì khác!
Ở nơi ấy trời trong màu nắng
Ở nơi ấy cỏ cây thở hơi huyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét