Hiển thị các bài đăng có nhãn conxu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn conxu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Nếu may mắn, ...



Nếu may mắn, tôi có thể đưa ra những giải thích khả dĩ cho hành vi động vật dựa trên bản năng loài hoặc các nhận xét khách quan tương đối nhằm mang lại cái nhìn trần trụi hơn cho những hành động của đối tượng được đề cập kế đây; hơn là chỉ đơn thuần kể lại một câu chuyện mang màu sắc suy tưởng cá nhân và hơi hướm huyễn hoặc - nơi mà tính ủy mị của cái tôi vị kỷ, sự bất toàn của ngôn ngữ và những trò lố trẻ con chen nhau tạo nên lớp màn mờ che phủ sự thật. Không có gì to tát cả, nếu bạn có may mắn được thấy con xu.

Nếu bạn có may mắn được thấy con xu, hoặc bạn có lá gan của gấu hoặc là bạn bị điếc nếu không hoảng sợ khi nghe nó sủa. Nó sủa như điên, bao giờ gặp người lạ nó cũng sủa như điên; tệ hơn, nó còn có thể cực kỳ đáng sợ, tôi nhắc lại, CỰC KỲ ĐÁNG SỢ - nhanh như phóc lao ngay vào bạn. Chưa có trường hợp thương tích nào được ghi nhận. Nhưng mà ai biết được một con chó? Bạn hiểu ý tôi chứ? Tức là một con chó sủa với một con chó cắn là hoàn toàn khác nhau, cũng như vậy, khi cũng con chó đó lao vào bạn dù trước đó nó chưa từng cắn lấy một ai khác mà nó lao vào, nhưng đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ cắn thì sẽ là một sự ngu ngốc uổng phí. Đúng vậy, tôi nói đó là một sự ngu ngốc uổng phí: nếu bạn có khi nào có được cái ý tưởng chắc như bắp như thế về một con chó thì thật là uổng phí cho sự tồn tại của những nếp nhăn trong bộ não của loài linh trưởng thông minh nhất quả đất này. Không ai có thể chắc được. Chính tôi cũng không chắc, và tôi chắc chắn về điều này: bị chó cắn thì rất đau. Tôi không có ý định chứng minh điều này. Dù con xu chưa cắn ai bao giờ. Nhưng chả ai chắc được.

Nếu bạn có may mắn được thấy con xu, thậm chí đang trong trạng thái đỉnh điểm của sự hung tợn đáng sợ, mà may mắn thay, bạn có trong tay một-hay-nhiều cái ma thuật toàn năng đối với loài chó: đồ ăn, đương nhiên không tính các ngón tay hay những phần cơ thể nhiều thịt khác, thì bạn đứng trước cơ hội chứng kiến một điều kỳ diệu: biến chó thành cừu, thiếu điều kêu be be nữa thôi thì có thể gởi vào chuồng trong sở thú treo bảng động vật thú quý hiếm đã đặt ba chân xuống bờ vực tuyệt chủng, chân còn lại bị xích vào cùm rồi: chó-cừu. Chưa hết, bằng cách giữ tay cố định ở một tầm cao thích hợp với một chút ma thuật-đồ ăn, hay cái gì trông giông giống đồ ăn cũng được, thì bạn lại đang thực hiện thêm một phép biến hình kỳ diệu mà tự nhiên phải tiêu tốn cả hàng trăm triệu năm mới có thể hoàn thành: biến chó bốn chân thành xu hai chân; bạn có thể xoay vòng tròn, có thể đi tới lui những đoạn ngắn, có thể giữ yên trong một lúc trước khi tay mỏi, tôi hoàn toàn cam đoan với bạn, xu hai chân vẫn là xu hai chân. Và tuyệt nhiên không thêm một tiếng sủa nào. Quá là thần kỳ! Nếu bạn có may mắn.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc xu là một con chó thần kỳ. Không một chút nào, thậm chí là ngược lại: nếu may mắn trong một ngày đẹp trời tôi có thể bảo được nó ngồi xuống, còn không, và thường là vậy, hoặc là con chó sau một hồi giương mắt nhìn, chớp chớp, tiếp tục nhìn, rồi chớp chớp bỏ đi không thèm chớp, hoặc là con linh trưởng tự hào với tình trạng tiến hóa phát triển đạt đến mức độ hoàn hảo nhất trong thế giới tự nhiên các giống loài, sau khi phụt ra tiếng chửi thề - mịe, đồ chó!, rồi bỏ ra sofa nằm. Nhưng còn chưa hết, nếu may mắn, một lúc sau, gã sở khanh trân tráo kia sẽ lẽo đẽo nhảy phóc lên cùng, rồi bắt đầu những trò lố: đứng cả bốn chân lên thân trên của bạn và dí sát cái mỏm đen của nó vào mặt bạn, sát thật sát chỉ cách chừng một tầm lưỡi: hửi hửi hửi, không liếm, và tiếp tục hửi, bạn có nhắm mắt lại hay cố ngẩng cao đầu thì tôi bảo bạn biết rằng chẳng ăn thua, nó vẫn hửi tốt; hoặc liên tục dụi đầu vào bụng, vào tay, vào chân, thậm chí vào cổ bạn: không liếm cái nào chỉ dụi đầu như một con mèo, phải, như một con mèo! - hoặc nó đã có buổi giao lưu thành công với các ả mèo hàng xóm hoặc giả các ả mèo đã thành công trong việc đồng hóa giống loài một con chó, tôi không biết được; hoặc nếu may mắn hơn, nó sẽ tạm ngưng những trò kể trên mà chuyển sang nằm dài ngay bên cạnh. Và tôi không dám cả thở mạnh. Một con chó ngủ là một cho chó rất là tinh. Ngay cả với những hành động dù nhỏ nhất cũng có thể làm nó tỉnh giấc và ngẩng ngay đầu lên. Mà tôi thì không hề muốn nó tỉnh dậy chút nào, cứ thử một lần với những trò lố của nó xem bạn cũng sẽ nghĩ vậy. Nên tôi cố gắng bất động hết mức có thể càng lâu càng tốt với con chó nằm ngủ bên cạnh. Cũng chẳng mấy chốc; đã nói con chó ngủ là con chó rất tinh mà. Chỉ có thể là may mắn thôi nếu muốn giữ một con chó ngủ tiếp tục là con chó ngủ ngay cạnh bên suốt đến chừng nào bạn không còn có thể bất động một chút nữa thì thôi. Mà nói đến may mắn thì quá là không kể siết.

Nếu may mắn, bạn có một cơ hội được nuôi một con vật trong lúc thời gian dư dã và không bị áp lực của bất cứ cái gì để có thể thư thả mà nhìn ngắm, quan sát hoặc ở một mức độ dính líu sâu đậm hơn, bị cuốn vào những trò lố không tên của một con chó, thì hẳn là bạn sẽ biết rằng quá là hiển nhiên đúng khi nói việc nuôi lớn một con chó cũng tương tự như chăm sóc một đứa bé vậy.

Nếu may mắn, khi mở cửa phòng ngủ vào một buổi sáng trời chả cần nắng đẹp với mây giăng đầy đầu và gió thổi đầy đường thì bạn phát hiện con chó đã đang đứng trước cửa, giương mắt nhìn lên cái ánh mắt chớp chớp chớpchớpchớp chớp chớpchớp: cho ăn không thì phắng, rồi nó phắng thật.

Nếu may mắn, mỗi khi mở cánh cổng sắt để dắt xe vào nhà, không phải tất tả chạy ra tận đầu hẻm để vừa quát tháo vừa cầu trời phật nó không bị bắt trước khi bạn kịp lùa nó về.

Nếu bạn may mắn, thì bạn sẽ ở nhà vào buổi tối đó, ngày thứ hai sau khi con bé về quê, nằm trên chiếc giường đệm trong căn phòng đó, để rồi giữa khuya bị đánh thức bởi tiếng cào cửa. Mở ra thì thấy con xu đứng đó. Nó không vào, mà chỉ nghiêng đầu qua lại dòm lại dòm, rồi đi mất. Chắc nó đi tìm con bé.





























Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Xu.



1. Lâu mới lại ở nhà buổi trưa. Nằm trong phòng đọc sách, nghe nhạc, và linh tinh lang tang đến tận chiều, thì đói bụng. Tính xuống nhà kiếm gì nhai, hoặc ít ra cũng có tí nước đổ bụng; vừa mở cửa phòng, đã thấy con xu đứng ngay dưới, ngó lên, ve vẫy.


2. Nhà có 2 cái võng, 1 cái đặt ở nhà dưới, 1 cái trong phòng mẹ. Mỗi tối về nhà, leo lên võng, kêu vài tiếng thể nào cũng dụ được con Xu lên nằm. Mà có khi chẳng cần kêu, ăn no phỡn chí, nó lại phóng lên thôi. Nhiều bận nằm võng phải đến là khổ với nó, phải canh chừng, phải la toáng,rồi thiếu điều dùng bạo lực hăm doạ, có khi mới yên. Hữu hiệu nhất là kéo vạt võng lên thật cao quá khỏi tầm phóng, hoặc trưng mình chịu trận một lát, nhảy nhót chán, nó thôi. Lúc chán, thường nó nằm bệt xuống đất, không cục cựa. Cứ như ngủ rồi, nhưng đừng có mắc lừa! Thường nếu nó ngủ thì khi thức dậy nó sẽ duỗi mình, còn như không, thì chỉ là một màn tạm nghĩ, trước khi nó tái khởi động cái màn nhảy nhót và la oai oái.


3. Con Xu nhát khít. Có lần đi xa qua ngày, về đến nhà lúc chạng vạng, khi rèm vẫn còn kéo kín. Không cởi cả balo và mũ, vừa bước lại gần vừa đưa tay ra gọi, nó sủa váng trời. Phải dỡ đồ ra, kêu thành tiếng, nó mới ngừng sủa. Nó mừng.


4. Nhà có huông với chó. Những con chó từng nuôi, không có con nào chết già; hoặc bệnh chết, hoặc bị bắt mất, không con nào đủ già để chết. Con Xu cũng vậy. Hồi mới về, còn chút xíu đủ nằm gọn trên chụm tay, còn run lẩy bẩy mỗi khi bị nâng lên cao, con Xu cũng đã mấy bận đi bác sí, vì bệnh. Có lần, phải lật đật quành về nhà buổi sáng vì phát hiện nó bỏ bữa đã mấy hôm, vừa về tới nhà, đã thấy con Xu nằm im re trong góc, bên cạnh không biết là đống gì, mùi rất hôi. Thế là mẹ con - run lẩy bẩy - ôm con Xu đi bác sĩ. Không biết còn kịp không?! Lại có lần, trong cơn bực, mẹ quăng chiếc dép, hú hoạ làm sao, nó tránh ngay đầu vào dép bay, rồi đổ vật ra, nôn mửa, giãy giụa. Thế là lại vừa run lẩy bẩy vừa ôm con chó mếu máo đến gặp bác sĩ. Cho dù chỉ để yên tâm. Có khác chăng, lần này, người run lẩy bẩy là mẹ.


5. Rồi cái hôm phải ôm con Xu xuống văn phòng, để sáng hôm sau tiện đường ra gặp bác sĩ để chích thuốc: nó bị viêm da, hay thường được gọi, dân gian hơn, xà mâu. Buổi tối đó,sau một hồi đùa giỡn chán chê, đương nhiên là đã được ăn, con xu leo lên sofa, cuộn tròn, và ngủ ngon lành. Rất khó phân biệt lúc nào nó ngủ, lúc nào nó lim dim, và lúc nào nó chỉ giả vờ, nếu không nhìn thật kỹ. Và cũng phải thật im lặng, giấc ngủ của một con chó rất dễ đứt quãng, vì chỉ cần một chút xột xoạt, ngó qua là sẽ thấy nó ngẩng đầu lên nghe ngóng.


6. Buổi tối, nhà ăn cơm muộn, tận 7 - 8 giờ mới tới bữa. Tầm chiều này chắc chẳng có gì ăn. Tủ lạnh cũng trống trơn. Rót lấy ly nước, vừa uống vừa quay lại thì bắt gặp con Xu đang duỗi mình. Chắc nó chạy theo tiếng lách tách búng tay, chắc nó nghĩ là sẽ được ăn. Đúng là đồ chó! ...

Uống nước xong, lại chui lên phòng. Dự định tiếp tục linh tinh lang tang cho hết bữa, thì bắt gặp một bài nhạc cũ. Gọi là mới thì đúng hơn; cũ là vì đã nghe, và đã không tài nào nhớ ra nỗi. Đang hứng chí hát hò thì bỗng nhiên cảm thấy là lạ; cũng chẳng biết nghĩ thế nào mà lại tuột xuống ghế, cúi người sát đất dòm qua khe cửa, nhìn một lúc, thật lâu: đúng là một mé bên cửa bị chắn sáng, đúng là có cái gì cuộn tròn nằm chắn ngang.

Đúng là con Xu đang nằm đó ngủ! Mà chắc là nó đã nằm đó ngủ, suốt từ hồi trưa.

...



7. Cảm ơn!