Hiển thị các bài đăng có nhãn quê. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn quê. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

Trở về với nỗi buồn

Những chuyến đi ngắn cơ hồ như những lát cắt mỏng phớt chuội ra khỏi chập chùng chuỗi những hành quân vô tận của tồn tại chán chường, để rồi kết thúc là lúc ta sửa soạn trở về với phố phường.

Tôi vẫn yêu cuộc đời này với lòng thiết tha trẻ nhỏ háo hức mỗi sớm đến trường.

Nhưng không sao đừng được thời gian. Và vì chúng tôi đã lớn.


Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Vao mot ngay khong co may bay



Không có nhà thơ nào cả. Các nhà thơ bận quần quật kiếm tiền cho các nhà thơ đang ngủ không phải tập hút thuốc thay uống sữa rồi. Chỉ là một tiếng thở dài dài dài vắt qua cả nỗi buồn của những căn nhà mái ngói băng băng lướt qua khung cửa kính của đường tàu. (Họ không biết họ đang vứt bỏ đi những gì đâu. Tất nhiên, tôi cũng vậy).


1.

Lúa lưng ong lấp ló ngoài đồng
Ôi quê ta,
con cún nhỏ lăn cỏ bên đường.


Quê mình còn nghèo lắm. Mà buồn nhất là dân mình không biết mình nghèo.


2. Nếu có điều gì để nói, dù quả thật không có gì để nói, về cái tổ chim ấy, cái tổ chim lững lờ treo ở ngay phía trên ấy, khi mà một ai đó vừa bay qua tổ cúckoo, thì đó quả thật là đẹp! Tôi thật thích nó. Vì nó đẹp. Mà nó có không đẹp thì tôi cũng vẫn thích nó. Thật thế! Như thể nhìn một đứa con gái đứng trước gương, thấy nó mỉm cười vì nó đẹp ấy; hay như lúc Holden, cái gã chửi thề nhắng nhít ấy, cười khi nhìn em Phoebe chơi cưỡi ngựa gỗ quay: quay tròn, quay tròn, quay tròn.


3. Có sự khác biệt lớn giữa chấp nhận và thực sự có thể trở thành. Như việc có thể bứt mình ra khỏi cái chuỗi tuần hoàn của đời sống: tôi thức dậy, tôi làm việc, tôi nghỉ ngơi, tôi làm việc, tôi về nhà, tôi nghỉ ngơi, tôi thức dậy, dường như cần nhiều hơn là những lý do; hoặc không cần lý do gì: tôi trở thành cái tồn tại như nó tồn tại, và chỉ vì tôi tồn tại, dù điều đó có hay không gây nên những tổn thương sâu đậm cho một ai khác, dù tôi đó có muốn hay không. Hay như đi về phía tây mặt trời: có thể cần có những lý do, hoặc là không gì cả, người ta cứ thế đi về phía tây mặt trời. Không có gì cả. Cần có những lý do để chấp nhận, hoặc không gì cả, người ta cứ thế mà đi về phía tây mặt trời.

Tôi phát hiện ra đây không phải là câu chuyện tình. Tôi phát hiện ra nó quá kém giai điệu. Hoặc không có giai điệu. Tất cả chỉ là màn mờ màu ghi của những xam xám lẩn khuất trong đầu mình. Tôi phát hiện ra tôi không phải đang nhìn thấy thế giới đó hiện lên. Tôi thấy nó trở lại. Cứ như đọc lại câu chuyện tương lai về cuộc đời mình.





Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

16.08.09





Dưới hai tầng bóng râm và giữa vô số luồng run rinh gió nhẹ, tôi có thể mãi miết ngắm nhìn những bậc mái ngói cũ đỏ xỉn,
vệt nắng vàng đổ dài xệt qua một bên cửa,
tí tách bếp nhọ cháy củi liên hồi,
ô ngói trống làm giếng hứng trời,


... cho đến hết ngày.

Trước khi cơn điếng người ập đến. Và tôi không thể nghĩ gì khác.
Ít nhất là chỉ còn nhìn và nghe, mà không thể nghĩ đến việc gì khác.
Không việc gì khác!




















Ở nơi ấy trời trong màu nắng
Ở nơi ấy cỏ cây thở hơi huyền.


mùa sao dầu, mùa chò xoay

taken!ngay.mua




1. Đôi khi chính mình mắc kẹt với Hà Nội, với New York, với Paris, với nước Nga hay cả với nước Nhật. Mắc kẹt với bất cứ nơi nào, bất cứ ở đâu, miễn là câu hát với tới.

Hà Nội mùa này trời không tắt nắng
phố vắng nghiêng nghiêng hàng cây khô
quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mơ ...

Mỗi câu hát vang lên, nỗi nhớ lại trùng phùng. Nhớ Paris mùa đông trắng toát. Nhớ chiều thu nước Nga khung cửa ngập vàng. Nhớ Hà Nội da diết như kẻ vắng nhà lâu ngày thèm một ngọn gió đê sông. Lạ kỳ ! Mỗi nỗi nhớ mang nhiều khuôn mặt, mỗi nỗi nhớ mang cùng khuôn mặt: mắc kẹt với nỗi nhớ Sài Gòn trong biết bao nỗi nhớ thành phố xa lạ.
Phố lạ vì rằng phố chưa quen.
Phố lạ vì rằng phố không quên.


2. Chưa đi đủ xa, nhưng cũng đủ để học được nỗi nhớ nhà. Đó là những lần hiếm hoi xa thành phố, chong mắt thức đêm một mình, cô độc hơn cả nỗi cô đơn thường ngày, thèm bất cứ thứ gì thân quen, bất cứ thứ gì mang hơi Sài Gòn. Và tự dưng, thèm cả được khóc.

"Nhớ Sài Gòn quá ! Tựa lưng vào tường mà khóc ..."(1)

Những nỗi nhớ xa xôi, không biết tự khi nào, về bên đứng cạnh. Bật khóc vì những điều mình chẳng thể ngờ, âu cũng là hạnh phúc !

Với tôi, bắt đầu từ nỗi nhớ nhà đó mà tôi đã trưởng thành - Việt



3. "Với ông, nước mắm là điều vĩ đại nhất sau tình yêu !"(2)
Chỉ có thể là tình yêu, và là một tình yêu mang dấu ấn cá nhân sâu sắc nhất.




















(1) Phan Thị Vàng Anh
(2) Nguyễn Nhật Ánh