Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

thật ấy?


nông nổi dịch thơ gái (chép) tặng ha ha

*

who are you,
really?

you are not a name
or a height, or a weight
or a gender
you are not an age
and you are not where you
are from

you are your favorite books
and the songs stuck in your head
you are your thoughts
and what you eat for breakfast
on saturday mornings

you are a thousand things
but everyone chooses
to see the million things
you are not

you are not
where you are from
you are
where you're going
and i'd like
to go there
too

**

Anh là ai,
thật ấy?

anh không phải cái tên
hay chiều cao, hay cân nặng
hay giới tính
anh không phải tháng năm tồn tại
càng không phải nơi chốn anh
rời đi

anh là cuốn sách ưa thích
và bài hát đòng đưa trong trí
anh là những ý nghĩ
và là bữa điểm tâm trên bàn
vào buổi sáng thứ bảy

anh là hàng ngàn thứ
song mọi người muốn
thấy ti tỉ thứ khác
không là anh

anh không phải
nơi anh rời đi
anh là
nơi đang đến
và em những muốn
đến được đó
cùng anh.

m.k.



Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Trong công viên, ở góc vườn [2]



1. Giữa sân trẻ chơi, đứng cây ngô đồng. Câu này bị nhịu. Phải sửa lại thành: Giữa sân trẻ chơi, có cây ngô đồng; hoặc xuôi tai hơn: Cây ngô đồng đứng đó, giữa sân trẻ chơi. Nhưng thứ tự miêu tả mang một ý nghĩa nhất định ở đây, tức là khung cảnh hiện lên chú trọng việc phân biệt rạch ròi thứ tự trước-sau: là sân cát với trẻ đang chơi, và cây ngô đồng. Nên ta viết lại: Giữa sân trẻ chơi, đó cây ngô đồng.

Giữa sân trẻ chơi đó cây ngô đồng. Nó đang nói chuyện với tôi. Thật chứ không phải đùa, cây ngô đồng đứng đó và đang nói chuyện với tôi. Như thể chính tôi cũng là một cái cây màu xanh vậy. Chuyện trò lanh quanh, câu được câu chớ, đại loại có thể chép lại như này:

- Sáng trời nhiều mây mát nhờ!
- Ừ, nắng suốt thế cháu mệt lắm chú ạ.
- Ấy, gọi anh thôi. Không thân không thích, đã vậy tuổi tác khác hệ quy đổi chéo qua lại thì cũng chẳng cách nhau bao nhiêu. Với lại, ra dáng thiếu nữ rồi, không cần phải quá lễ phép vậy. Gọi anh đi, nhé!
- Ừ, anh này hôm nay ngồi đấy làm gì không chơi cát à?
- Tuổi trẻ kỳ diệu lắm, có thể chơi mãi một trò tuột lên tuột xuống thế mãi mà không chán. (thật ra tuổi trẻ ấy chỉ mới hơn hai tuổi thôi.) Anh thì đã trôi qua tuổi dại dột ấy rồi. Bây giờ bước vào tuổi già bồng bột, chỉ ngồi đây thôi.
- Ừ, bồng bột ngồi đấy đi.

Ừ, bồng bột ngồi thế thôi.


2. Tôi nghiêng về phương án dịch The remains of the day thành Phần còn lại của ngày - courtesy to Bồng Bột Từng Là Nhà Thơ, hơn là Tàn tích của ngày. Bởi vì cái gọi là tàn tích ấy, thực ra chính là thời gian: thời gian của trống rỗng rồi sẽ đến. Nhưng không phải vì thiếu vắng tình yêu, mà ngược lại vì tình yêu từng hiện hữu mà còn lại trống rỗng.

3. Tình yêu là si mê hay tình yêu và si mê? Huyền thoại ấy có lẽ chẳng bao giờ chung quyết được. Dẫu đã rời xa đám đông điên loạn.




Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

Những kết cuộc











































"Xong rồi. Để mặc đi."




Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

Ở công ty



Trung bình hai ngày là uống hết một bình nước loại 19L.
Khoảng 4g chiều có tiếng gọi mở e-sai. Nắng thế nên dội từ mặt sàn xi măng tráng bóng đổ một mảng xiên vàng nhạt trên cửa phòng.
Phòng máy lạnh lúc nào cũng bật; hiếm có khi nào 25 đ ộ. Không có cửa sổ. 

Mất khoảng 2 phút để đ ến phòng tài liệu (TECS). Thêm 3 phút nữa thì đến cổng. 3 phút gian truân, khoảng sân trống ngập nắng.

Căn tin nằm ở giữa 3 phút ngập nắng. Cơm đây ăn không thấy ngán như cơm mấy u buổi tối. Có lẽ giờ cơm nghĩa là gần hết ca sáng. Sắp về.
Cách giấc ngủ 3 phút ngập nắng và 15 phút chạy xe không tắy đường.

Bù lại tối gió lộng.
Đứng trước landside hay ngồi phía bê kia, quanh chòi hút thuốc, đều được. Thuốc hút tối, dù đầy gió, vẫn say như thường.

Kế bên chòi đứng một cái cây, trông như họ sung. Lá thưa thớt và rủ rượi, như hai nét vẽ mỏng, thẳng đứng trên cái bệ xi măng đ ăjc giữa biển nắng.
Bấy giờ bắt đầu ra lá mới, xanh mướt.

Anh nghĩ là trời sắp mưa.
Em đã thấy mùa xuân chưa?















Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Thức ăn cho hôm nay



Mọi cái đều tốt

Một tháng trước đây tôi vẫn tin
“Không có việc gì khó …”

Một tuần trước đây tôi nghe thấy
âm thanh của bãi cứt bò rơi xuống mặt đường nhựa
bỏng mùa hè
khi ai đó nói: “Muốn là được !”

Một năm nữa trôi qua. Vẫn thế
có lẽ không nên vội
ném đá lên tường

Tôi vẫn tin những câu truyện cổ tích
cả những điều xuẩn ngốc nên thơ

Nếu đứng ở giữa đường hầm
xuyên từ Việt Nam sang châu Mĩ
tôi sẽ bị hút về phía nào?

Có cần vội xác tín điều gì
khi tôi còn quá trẻ

Đỗ Trí Vương




bài được đăng lại khi chưa có sự cho phép của tác giả. mà kể tác giả có lầu bầu bố cũng cóc ke.



Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

cách bình minh một quãng, về phía đêm tối.



tôi bước lên cân và đồng hồ chỉ sang 11 giờ. buổi trưa xoay ngang, nắng trườn trên sàn nhà. gió nhẹ thổi qua. tôi nghĩ bấy giờ là tháng ba. cô bảo: ra hồ Rùa đi! tôi liếc sang: quán đập rồi còn đâu. có hoa sao dầu nào vừa bay qua?

2 giờ sáng, chúng tôi co rúm lại trước những đợt gió thổi. lại gió thổi; vẫn giờ này: thành phố xa lạ. cách bình minh một quãng, về phía đêm tối. bất giác đưa tay lên môi, rít một hơi dài, nhom lên đóm lập lòe trong đêm, rồi xõa xuề nhả ra một luồng hơi khan.

những ngày oi ã. nắng vàng rươi mặt đường.

buối tối mát trời, nhưng càng về sáng càng oi. tôi tự hỏi bao giờ điều này kết thúc? bao giờ tôi thấy biển?

tin nhắn từ số lạ, đầu số nước ngoài: chuyện gì đã xảy ra? tôi khựng lại, đèn chuyển thành màu vàng nhờ nhờ rồi tối hẳn lại. có tiếng điện thoại reo. tôi không thấy bàn tay nữa. như chao liệng một vòng trong đầu. giếng sâu.

- con mèo biến mất rồi.
tiếng ai đó trả lời.