Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Câu chuyện chưa bao giờ cũ

*đã biên tập và kiểm duyệt bỏ.




Mình sẽ kể bạn nghe, câu chuyện chưa bao giờ cũ.

Những ngày vừa qua là những ngày khó khăn, và mình thật sự bất ổn. Quá quen với việc có mặt của cái gì đó trong một thời gian dài, sẽ làm nảy sinh cảm giác dễ chịu: sự hiện hữu đó là hiển nhiên và tất yếu. Vì thế, đối diện với mất mát, sự thật là rất khó chấp nhận. Cứ như một khoảng ký ức của mình vừa bị đánh mất vậy. Dù mình không thực sự rõ, giữa bản thân giá trị của vật mất hay những gì nó mang theo, cài nào làm đau lòng hơn.

Cần thời gian để thay đổi các thói quen, và mình sẽ ổn. Sớm thôi.

Không chỉ tới lúc này, dù thực ngờ ngợ đã lâu, mình luôn có cảm giác cuộc sống là đơn độc. Nhất là trong những hoàn cảnh chính bản thân một người phải đối mặt với nỗi đau, chỉ một mình. Người ta phải học cách mạnh mẽ, để có thể tiếp tục sống, dù là trong hoàn cảnh đơn độc nhất. Dù là lúc nào cũng có thể chọn một con đường khác, ít im lặng và nhiều chia sẽ hơn. Nhưng cho một lúc nào đó trong đời, một mình là cần thiết.

Mình cũng thấm thía được 'nỗi đau chỉ có thể xuống đến một điểm nhất định', và con người hoàn toàn có thể vượt qua nó, một mình, chỉ bằng cách đơn giản là chấp nhận nó: dũng cảm đối mặt với sự thật cần rất nhiều mạnh mẽ, không phải bên ngoài, mà từ bên trong. Bắt đầu bằng việc khóc thật nhiều, nếu có thể: đau buồn thật sự được giải tỏa là phương cách tốt nhất để bắt đầu hồi phục hoàn toàn; nước mắt là khởi phát sự sống.

"Thách thức của cuộc sống là hưởng thụ nhưng không lệ thuộc vào bất cứ gì". Giống như việc đi trên dây, người nghệ sĩ cần phải học cách giữ thăng bằng, ngay cả trong những tình huống phấn khích nhất: sự dễ chịu của thành công tới gần thật gần là miếng mồi ngon của bất cẩn; nôn nóng là mầm mống của tai ương. Hãy tỉnh táo để sống mạnh mẽ! Không lệ thuộc bất cứ gì, kể cả tình yêu. Nhất là tình yêu.


Và tình yêu là câu chuyện chưa bao giờ cũ.

[ ... ]
Và anh luôn muốn yêu em!

Là mình muốn nhiều hơn hy vọng.

Hãy coi đây không phải là tỏ tình. Và đừng thấy ở nó bất cứ sự ràng buộc và nghĩa vụ trả lời gì. Nghĩa vụ của bạn, nếu có, không gì khác, và nên là, nghĩa vụ hạnh phúc.

Đây chỉ có thể là điểm mở nút cho một hành trình tự soi rọi bản thân. Có lẽ bấy lâu mình đã quá sợ hãi, mà trốn tránh. Mình quá sợ hãi để phải đối diện với sự thật, mặc cho sự thật này ý nghĩa biết chừng nào. Nhưng điều này chỉ có ý nghĩa với bản thân mình thôi. Nỗi nhớ không thể chung và "khám phá ra bản thân có khả năng yêu thương còn tuyệt vời hơn cả giải Oscar".

Vì chúng ta đã đang đứng trước cái ngưỡng bản lề của tuổi trẻ: bước qua một cái gì đó và không thể quay lại được nữa. Vì mình muốn bạn biết, và bạn có quyền được biết. Cũng như bạn đã đủ tin tưởng kể cho mình nghe những điều không hề muốn. Biết chỉ là để biết.

[ ...] - mình thật không biết nữa. Như thể một phức hợp các cảm xúc trái chiều ồ ạt kéo đến mỗi khi mình gặp bạn, cứ như lạc vào một căn phòng chật đầy những hồi hợp và lo lắng, thích thú và mong đợi, căng thẳng mà ngờ nghệch, nhưng đa phần là hạnh phúc. Dù hạnh phúc không phải lúc nào cũng mang vị ngọt.

Mình cũng không thể miêu tả rõ ràng, tình yêu theo mình là như thế nào. Mình cũng chẳng rõ bản thân trông chờ gì từ những cái-gọi-là-yêu. Và cả những cảm giác kia nữa có nghĩa là gì? Nhưng như thế chắc chưa đủ dể gọi là yêu. Và chắc chắn là không bao giờ đủ. Vì chúng ta đang sống trong thế giới mà chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ.

Vì bạn xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn! và điều đó làm mình muốn trở thành người đàn ông tốt hơn.

Lời nói không đáng tin. Hứa hẹn chỉ là biểu hiện của sự bất lực trong tạo lập tin tưởng, bằng hành động. Tình cảm luôn bất định và tình yêu không phải là chuyến tàu hai chiều. Chúng ta rồi cũng sẽ lại yêu. Nhưng không bao giờ theo cách chúng ta đã muốn từng: yêu em khi em đang còn trẻ. Mình rồi cũng không biết mong muốn này có còn tồn tại bao lâu nữa. Mình không thể chắc được. Không thể chắc được bất cứ điều gì. Nhưng, với điều này, mình biết chắc. Là mỗi lần tới đây, nếu chúng ta có còn gặp, mình sẽ lại vui mừng, nếu những phức-cảm trên kia lại được dịp nhảy múa. Sẽ rất vui mừng.

Và mình lại kể bạn nghe, câu chuyện chưa bao giờ cũ.





P.s: Trì hoãn lắm rồi thì cũng phải thừa nhận: viết ra những điều không bao giờ nói như thế này, không phải là cố gắng xích lại gần nhau, mà ngược lại, là sự thú nhận rằng chúng ta là khác biệt. Chúng ta cùng theo đuổi một cuộc sống chung, nhưng với những biểu hiện và cách thức quá khác nhau. Và mình khó thể làm bạn hoàn toàn hạnh phúc. Thực tế mình chẳng có chút nào giống với người đàn ông bạn cần, một người bạn có thể yêu. Điều đó rất đau lòng, nhưng không thể chối cãi. Nhưng trên hết cả, hơn cả hy vọng, anh vẫn muốn yêu em. Dù đó có thể là một thể loại tình cảm què quặt như nào đi nữa.


Là mình muốn nhiều hơn hy vọng.












4 nhận xét:

  1. “Biết chỉ là để biết”, “yêu như là yêu thôi ” … và bởi vì cuộc sống này cũng chỉ thế thôi :)

    Trả lờiXóa
  2. Thích câu chuyện chấp nhận mất mát và cô độc. Thích câu nói "Là mình muốn nhiều hơn hy vọng".
    Sự thật là chỉ yêu thôi là không đủ. Ngay cả khi yêu và được yêu vẫn là không đủ.

    Trả lờiXóa
  3. "Nghĩa vụ của bạn, nếu có, không gì khác, và nên là, nghĩa vụ hạnh phúc."

    "Là mình muốn nhiều hơn hy vọng."

    Trả lờiXóa