Ngày xửa ngày xưa, có cô bé nhỏ tuổi, thường hay mộng mơ, và thích trèo lên cửa sổ, ngắm mây bay vẫn vơ, rồi ngày nọ, cô bé té cái đùng, chết queo.
Câu chuyện có lẽ đã là như vậy, nếu cái lần Tottochan bị đuổi khỏi trường tiểu học chỉ bởi mãi mê nhìn những người hát rong bên ngoài, hơn là nghe lời cô giáo giảng bài trong lớp, mẹ Tottochan đã không phản ứng lại quyết định của nhà trường: Tottochan là một em bé hư.
Câu chuyện đã không như vậy, nó đã rất khác, vì mẹ Tottochan quyết định em sẽ là em bé ngoan, ở một nơi nào khác, tốt hơn, như chính Kuroyanagi Tetsuko nhìn nhận, sau này, trong cuốn hồi ký của mình: Tottochan - Cô bé bên cửa sổ.
Chỉ hơn một năm ngắn ngủi học dưới mái trường Tomoe Gakuen, tiếp nhận sự dạy dỗ của Thầy Hiệu trưởng Kobayashi Sosaku, cùng các bạn đồng học trải qua những bữa ăn xuống biển khơi, lên rừng thẳm, trong những toa tàu lửa không lăn bánh, là quãng thời gian lý thú nhất của bé Tottochan, bởi vì theo lời cô Tetsuko, thì bé Tottochan không học được bất kỳ thứ gì, ngoại trừ được chơi thỏa thích.
Trước những trò nghịch quấy của Tottochan, Thầy Hiệu trưởng không những không la mắng, mà còn luôn xoa đầu ngợi khen, khi có dịp: "Tottochan, em là một em bé ngoan!".
Cuốn sách đã trở thành một hiện tượng xuất bản tại Nhật vào thời điểm đó.
Và câu chuyện về bé Tottochan, chưa bao giờ cũ, còn là câu chuyện về Người Thầy: Thầy Hiệu trưởng Kobayashi Sosaku.
Ông là hiện thân cho lòng kiên trì thấu hiểu và khoan dung vô tận đối với con trẻ. Ông phớt lờ các quy chuẩn cưỡng-đặt tồn tại, mà thay vào đó, là khuyến khích khác biệt, bao gồm cả bao dung những dị biệt, như là dị tật, của cả những đứa trẻ không may: một đứa trẻ trưởng thành, không phải đi theo bất cứ sự ép buộc bên ngoài nào, mà chỉ đơn giản là lớn lên như một đứa trẻ, với sự hướng dẫn của Người Thầy; ước mơ của các cô không là gì cả, ước mơ của đứa trẻ mới quan trọng.
Ông là hình mẫu cho Người Thầy, trong bất kể mô hình-hệ thống hay triết lý giáo dục nào, rằng mô hình là đại chúng, nhưng phương cách là cá nhân; bất kể các em làm gì, các em cũng là duy nhất trên thế giới này.
Ông chỉ đơn giản là làm một Người Thầy, và ông đã làm tốt điều đó.
Và cô bé Tottochan nghịch ngợm năm nào, đã học được từ ông, một người thầy vĩ đại, cách không trở thành một cái gì đó khác, ngoài là chính mình.
Cuối cùng, một cái kẹo cho mẹ Tottochan, người thầy đầu tiên, vì đã quyết định con bé không là một đứa trẻ hư.
hum, keo nay... bi expired roi nha :)) nhung van ngot, em ha? :))
Trả lờiXóanen co 1 cai keo cho tottochan nua, vi tottochan la 1 em be ngoan, vi me tottochan - nguoi lon hong thich an keo dau! nhung de nghi coi han su dung truoc khi cho tre con, nhe' :))
Trả lờiXóaăn kẹo rất dễ có răng sâu he he
Trả lờiXóa