Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Kẻ mặt lạ đến từ phương xa




Tất cả mọi đứa trẻ, trừ một, đều xứng đáng có một mái nhà. Đứa trẻ còn lại đó, là đứa trẻ đi lạc. Vì đi lạc mà không có cho riêng mình một mái nhà, nên nó đã tạo ra cho mình một chốn gọi là nhà, Xứ sở ChưaTừng. Đứa trẻ đó là Peter Pan.

Tất cả mọi đứa trẻ, trừ một, đều lớn lên. Không thể nào khác. Không thể chối từ tuổi già cho dù bạn có muốn một trăm ngàn lần đi nữa. Điều mà Wendy có thể, cũng chính là điều mà cô bé đã, là quyền lựa chọn không lãng quên: cô từ chối sự lãng quên, từ chối không thừa nhận chính Xứ sở ChưaTừng, cùng đứa bé bay, Peter Pan: đứa bé không bao giờ lớn. Cô từ chối không vứt đi giấc mơ của mọi đứa trẻ, như mọi đứa trẻ khác.

Tất cả mọi đứa bé, không trừ bất cứ một đứa nào cả, đều xứng đáng có được phút giây thần kỳ, khi người mẹ sau cơn vượt cạn mệt lữ, với đôi tay đương run rẩy, trong ngân ngấn nghẹn ngào, thì thầm niềm hạnh phúc - duy nhất và chỉ một:


Chào con, kẻ mặt lạ đến từ phương xa! (*)














(*) của Việt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét