*bài viết này là đạo văn, một phần từ bài này. bản nháp, phần 1.
Có hai cách để được phụ nữ yêu: là biết làm ra tiền hoặc biết cách xài tiền, thật nhiều tiền. Hiển nhiên bạn không cần phải có khả năng kiếm được bạc triệu chỉ trong tích-tắc một ván bài hoặc sinh ra làm cậu chiêu trong một gia đình với gia sản kết sù thì mới có người yêu, nhưng để giữ tình yêu của người phụ nữ, ở lại, như lúc ban đầu, thì chỉ có hai cách thế. Còn không thì tình yêu vẫn cứ ở lại, cùng lời than thở và tiếng thở dài, dài, dài, dài, thật dài. Hoặc là bạn có thể chọn để trở thành gã trung niên, tóc với râu lẫn lộn, áo không che hết bụng phì, đang cố vùi sâu vào lớp chăn êm, như là cố níu lại giấc ngủ đang vội vã tan theo từng nhịp giật nảy người chộp lấy cùng tiếng đập cửa của mẹ. Tất nhiên cũng chẳng có ma nào bồ kết, thậm chí là để ý cũng không.
Đây chắc chắn sẽ là một khởi đầu tốt cho kịch bản dòng phim bom tấn mùa hè. Hẳn thế! Gã trung niên độc thân, phát phì, sống chung với mẹ, không việc làm gì mà thức khuya hơn cú để rồi đến sáng lại ủ ê trong đống chăn màn và mặt trời thì đang ngay bên cửa gõ. Một cái gì na ná Nhật ký Tiểu thư, kết hợp với Nhân viên của năm. Một phim bom tấn. Chắc như bắp. Nhưng đến thế thôi, chỉ là một chuyến phiêu lưu ngắn ngủi tạt ngang qua địa hạt của những nhà yêu nước chân chính, - những người luôn đi đầu trong tuyên truyền kêu gào người ta dùng hàng nhà. Tôi lại nói nhảm rồi, vì tôi đang thực thảnh thơi, với tách trà ấm nghi ngút, cùng tiếng nhạc dìu dịu, một chút mùi thơm tinh tươm của hàng quán buổi sớm chưa mấy lượt. Chính là tôi đang nằm như ngồi thư thả trên chiếc sofa trải dài đến êm ả; quán quen sớm nay cũng vắng người.
Tôi nhìn theo tia nắng xiên qua tấm màn màu đỏ, vạch một đường xéo về tận đầu kia căn phòng, sáng choang. Căn phòng buổi sớm còn giấu mình trong âm u của ngày đang cục cựa, nhờ sự siêng năng của tia nắng nhanh nhẩu, càng tối căm căm. Trong vùng nhờ nhờ của ngày chưa vỡ hẳn, tôi lại thấy mình, ở phía bên kia, từ đằng sau chiếc màn hình thắp sáng, đang cặm cụi với những lọc cọc. Hai năm trước, tôi đã có lần ngồi đây cùng hắn, chẳng nhớ nói gì, mà có khi chẳng nói. Giờ thì hắn đang hăm hở trở về, sau một năm đạp xe, ăn mì gói để dành tiền uống bia buổi cuối tuần hay sau giờ seminar, cùng với nỗi nhớ mênh mông mẹ hắn giữ ở nhà, chiều nay.
Trong khi đó tôi còn đang mãi mê với mơ màng, dưới lớp chăn mềm êm ấm. Còn cuộc hẹn với mẹ hắn sáng nay nữa, nếu tôi không dứt ngay dậy thì cũng xong luôn. Mà có không muốn cũng không được. Sau một hồi gõ cửa nhẹ nhàng, mẹ tôi đã lớn tiếng gọi. Nghĩa là, có không muốn cũng không được: lại là bữa sáng với nguồn năng lượng bất tận, lại là bữa ăn sớm sẽ cung cấp sự tập trung và minh mẩn trong suốt ngày dài, lại là đứa con bé bỏng của mẹ không sớm thì muộn cũng sẽ ốm nhom thôi, nếu mà con không ăn, những món này, ăn liền giờ. Dù với lượng mỡ này, có thể thắng dầu cho cả thành phố dùng trong cả tháng trời; bà thì vẫn cứ sợ tôi ốm. Ôi, các bà mẹ!
Các bạn không nhầm đâu. Tôi vẫn ở đây, trong căn phòng u u sáng, trên chiếc sofa êm như bông, ấm trà vẫn ấm khói mơ màng, và cô bé phục vụ đang lui cui ngay bên cạnh, trong bộ đồng phục carô kẻ sọc ngang nâu đỏ cánh gián đậm lợt xen kẽ, trước một đụm hoa cỏ các loại phía bên phải và bình bông các thứ bên phía trái; quán sớm ngổn ngang nhiều việc lý thú. Con bé quỳ hẳng xuống nền gạch hoa, bỏ cái nhìn tôi lại phía sau, tay thoăn thoắt chuyền từ phải sang trái rồi ngược lại. Giữa chừng tiếng lưỡi kéo chạm vào nhau lách-cách, khi những chiếc bình được xê ngang dịch lại, nâng lên, hạ xuống làm vang lên tiếng thủy tinh va vào nền gạch, tôi ngắm vội nửa gương mặt nghiêng trong cái nhìn mê miết công việc. Cô bé lúc này đã ngồi bệch hẳn xuống. Làn vải jupe đang trong tình trạng căng cứng ôm lấy bởi sức nặng của người mang, nay thong thả xô lệch về nhăn nhúm, phủ lấy vẻ nhàn nhả lên hai bắp chân gập. Con bé mang giày vải, màu xanh. Tôi mãi nhìn.
Ngắm nhìn những gương mặt đang ngập chìm trong việc luôn là một điều thích thú. Giống như tự giải thoát mình khỏi sức nặng của việc thở, để rồi trao cho bản thân cái quyền lực của kẻ giám sát vĩ đại: ta nơi đây, đang chứng kiến một sự dần đi tới hoàn thành. Dù phần lớn trường hợp, tôi không rõ tôi đang chờ đợi cái gì. Tôi chỉ mãi nhìn, những chuyển động thành thục, như những ngón tay thon nhảy nhón trên phím dương cầm. Không có cả chờ đợi, tôi không hề thấy biểu hiện chờ đợi trên gương mặt họ. Dường như họ không còn tồn tại, trong giây phút ấy, họ không còn tồn tại cái bản thân mình nữa. Công việc này đang trên đường tiến tới hoàn thành, cái kết cục duy nhất của nó. Mà bản thân họ thì không còn tồn tại nữa. Bất giác, tôi nhìn ngang: "Vậy thì họ cần gì?".
Phụ nữ cần gì à? Mẹ tôi đương nhiên lúc này chỉ cần được tiếp tục yêu con. Mà không chỉ mẹ tôi, tất cả các bà mẹ có con trai trên quả đất này cũng vậy. Vào cái tuổi người ta không thể nào trẻ được chỉ bằng cách nghĩ rằng mình đang còn trẻ, khi sự hiện diện của đứa con lúc nào cũng bên cạnh như một gợi nhắc thô bạo về quãng thời gian tươi trẻ đã vĩnh viễn mất của mình trong nó. Bà muốn tiếp tục yêu đứa con mình, như yêu lấy một giấc mơ không còn mới, được tiếp tục được trông thấy nó mỗi sáng, được cằn nhằn, được nấu ăn, được phục dịch như một kẻ tôi tớ lâu năm đã quen tận tụy, như người hầu già nhàn việc, bỗng nhiên nhận được thông báo đảm trách phần việc bộn bề như cũ. Mẹ hắn cũng hẹn tôi, vì thế, cuộc hẹn ở chợ hầu chuẩn bị cho buổi họp mặt trong định trước vào chiều nay, khi hắn từ xa trở về, một cuộc đoàn tụ vội vã và ngắn ngủi cho đằng đẳng nỗi nhớ phủ lên sắp tới. Rồi lại tới. Mà tôi không tài nào dứt ra khỏi cơn êm ấm này. Thực khó mà rời khỏi chăn khi tối hôm trước đã chìm sâu vào một cơn say túy lúy điên cuồng, giữa những xập xình như búa vụt đập vào đầu vào ngực, từng hồi, từng hồi, từng hồi. Tiếng nhạc vút lên, và tôi lại bị hút vào cái giếng sâu hẳm đó. Lần nào cũng vậy. Không biết bao lâu đã trôi qua. Trước khi tôi trở lại, cô bé phục vụ đã xong hẳn, những chiếc bình với hoa khắp trên các mặt bàn. Nhìn quanh, căn phòng vẫn sáng lên những mảng tối sáng chưa đủ xua đi, đóa cúc vàng như mỉm cười trước mặt. Loa đang phát một bài nhạc rất khác, rất quen.
Tiếng gọi của mẹ tôi vang lên từ dưới nhà, chắc hẳn bên bàn ăn. Tôi phải xuống ngay thôi với bà ăn bữa sáng, để còn uống thuốc, rồi tới bệnh viện. Sau đó tôi lại có thể tiếp tục cuốn mình với chăn mềm. Không phải bà đi làm.
thích trước cái đã
Trả lờiXóa