hai: tôi nghĩ về những ngày trong mưa, tôi nghĩ về cơn mưa, tôi nghĩ về hôm nay; tôi nghĩ về cái vẻ nha nhút ướt át trong một ngày mưa như hôm nay, cái không khí sít rịt của hơi lạnh và nỗi buồn mơ hồ như đang chực chờ nuốt lấy thành phố. tôi cứ nhìn chằm chằm vào chúng, nhìn vào chúng: tôi nghĩ; tôi nghĩ là tôi nhớ; tôi nghĩ và tôi nhớ; tôi nhớ: cũng những ngày cái không khí sít rịt của hơi lạnh chằm chằm ôm lấy mình. Và có vẻ, những hoài niệm trở nên liền mạch hơn, những câu chuyện trở nên rõ ràng hơn, do tôi nghĩ.
ba: tới một lúc, tôi không còn biết đó là chỉ nhớ thôi hay là câu chuyện ký ức liên tục được tái phục dựng, bằng thứ logic già nua trong nỗi hoài nhớ cũ kỹ; hay là bao nhiêu phần.
bốn: tôi còn không biết chúng thực từng có, hay chỉ là tưởng tượng.
năm: Những buổi tối, ông có thể ngồi im lặng trên chiếc sopha nơi phòng khách, hay lặng lẽ đứng ngoài vườn; hàng giờ liền, trong bóng tối, không làm gì. Ông ở đó, lọt thỏm trong mênh mông im lặng của bóng đêm, với luồng sáng nhỏ chiếu qua khe hẹp của căn phòng sáng đèn. Không làm gì cả. Không cần gì cả. Cô, ở đó.
từ Suối Nguồn.
sáu: tình yêu vốn đẹp, và chỉ cần đẹp thôi, phải không?
.
"tình yêu vốn đẹp, và chỉ cần đẹp thôi, phải không?" - Ừ!
Trả lờiXóa