Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Tạm biệt




Cơn mưa sớm làm chiều thêm nhanh tắt nắng. Bữa chưa sáng, mù đã giăng mờ mờ. Những ngọn đèn vàng đứng im ỉm trong vùng trời tối đen, màu bạc. Khúc sân vắng người, tiếng nhạc vang lên rõ rành, lọt thỏm trong im vắng. Gió sông sau mưa, vì thế càng thêm phần lạnh.


Thành phố vào mùa, giấc trở mình trong tiếng mưa đêm. Những buổi muộn đường về có thêm một bầu bạn, lúc rầm rì, lúc hối hả, lúc ào ạt, lúc dấm da dấm dẳng như ông cụ tuổi già đau thận gặp bữa nóng người lỡ uống nước nhiều. Trời mưa, người càng ít lý do ra đường mở cửa. Hai ngọn đèn chung cũng ngưng sáng. Hẻm vắng người, vắng thêm ánh đèn, vắng càng thêm vắng.


Sáng chủ nhật bình yên hơn lá. Không nấu cơm, không đồ ăn, không dọn dẹp, không cả mở cửa, ung dung với thong thả nằm bên nhau trên chiếc mền xanh làm tấm trải, giấc ngủ cố không rời mắt. May mắn là không rời được khá lâu.


Hoa sữa đã lại vào mùa trắng muốt cành. Mùi (lả lơi) thoang thoảng đến cháy nồng. Nhất là những buổi mưa đêm, lạnh buốt hoa sữa làm run rẩy (mụ mị) đầu óc - ngạt thở. Một năm thế là lại quay tròn, người bớt thêm tuổi sống và kỷ niệm thêm tuổi nhớ. Và tháng ngày lại sụt sịt vào đông.


Người chào tuổi già bằng những cái nheo mắt chau mày : cố ngoái lại quá khứ phía sau hay chăm chú vào những tuổi còn xanh phía trước. Con cái trở thành mối truân chuyên lớn hơn bao giờ hết. Cuộc sống bôn ba mấy cũng quay lại giá trị nền tảng ban đầu : gia đình. Và người nổi loạn mấy cũng đến lúc thèm muốn hai chữ ấm êm, nếu còn muốn ở lại với đời.

Rốt cuộc, khi tỉnh dậy mình thấy buồn cười vì trong mơ mình cố gắng chiến đấu và sống còn nhưng lại chẳng biết chiến đấu và sống còn vì cái gì - khi mọi người xung quanh đã chết hết. - STB


Đúng là cuộc đời khó sống, khi cuộc sống, trong mắt, chẳng còn tí mùi đời. Khó sống thật.


12.10.08













*tới giờ thì chả thể nhớ tạm biệt cái rì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét