“em biết không, em thật là cô bé ngoan”
Sosaku Kobayashi
Trẻ con tha hồ chạy nhảy, và người lớn có khối thời gian ngồi đung đưa quạt giấy trên những câu chuyện trò; trong khoảng sân nhỏ giữa hai dãy bờ tường đủ màu ấy, thực sự có một lễ hội đang diễn ra. Nhất là vào dịp trăng tròn. Nhất là hôm nay. Trung thu.
Hiếm hoi mới có dịp cô bé lại ngồi bên cửa sổ vào buổi đêm; lại một đêm trăng tròn. Càng lạ lùng hơn khi bữa đêm đúng nghĩa là đêm. Ánh đèn điện sáng trưng được thay thế bằng ánh sáng tù mù của những cây đèn cầy. Những cái khung hình biết nói được thay bằng những gương mặt nửa sáng nửa tối trong chập chùng uốn éo ánh vàng. Và những cuốn tập mở được thay bằng hai cái đầu cùng châu lại bên ánh lập lòe, Nhíp mắt và tròn xoe, cười tươi !
Không khí lễ hội thực sự có màu vàng, yên bình.
Chốc chốc lại có cơn gió nhẹ thổi qua. Nhẹ thôi, nhưng cũng đủ làm dấy lên vẻ khoan khoái và ngưng nhịp đều của những chiếc quạt phe phẩy, cũng đủ khuấy lên hoảng hốt và mang vội vã cho những chúm tay khúm núm khum người cố che gió – giữ lửa. Chốc sợ sệt lại chuyển nhanh sang mừng rỡ, rồi phì cười ngay mà.
Cô bé hai tay chống cằm, nhìn thích thú không bỏ sót một gì đang diễn ra chếch trên cao cửa sổ mình. Trăng tròn dịu sáng và trong mắt cô bé chập chùng sáng ánh đèn cầy. Một một cái gì đó rất quen thuộc mơ hồ hiện ra. Giống như cái cảm giác thường bất chợt ghé thăm rồi bất chợt đi ngay trong lúc cô bé mãi chơi. Cái cảm giác êm ã như bông xốp và mượt mà như tắm trên một dòng sông. Cảm giác khi mà diễn giải ra mặt chứ nghĩa gọi tên là: hạnh phúc.
Hạnh phúc là những gì thấy rất thực. Thực như hai gương mặt bé con sáng ngời bên trên cao cao.
À mà đừng có ai dại dột hỏi tại sao Kính cận và Mặt tròn không xuống sân chơi nhá! Ai mà hỏi là đồ ngốc. Kính cận và Mặt tròn còn phải trông nhà, làm sao xuống chơi được. Đúng là ngốc như con cóc. Còn ai mà có hỏi Mẹ ở đâu thì rõ là đồ đại ngốc ! Mẹ bị giấu đi mất rồi còn đâu. Thế cũng hỏi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét