Thứ Hai, 10 tháng 5, 2010

Tháng năm có màu gì?



Clown in the Crowd - David Doubilet



1.

Tự nhiên quên béng mất cái tháng năm, quên luôn cả mấy cái sinh nhật lẽ ra chả cần được nhắc, quên luôn mùa mưa, quên luôn con xu, quên luôn gian nhà xưởng với cái lò phừng phực, ì ạch lên độ mỗi nửa tiếng một lần, bằng tay. Tháng năm chỉ một năm trước chui tọt đi đâu, mà nếu không có ai nhắc thì chắc cũng chỉ nhớ một tháng năm với con số mười: mười kg chẵn thịt (mỡ) vác thêm vào mình chỉ qua hai kỳ nghỉ lễ dài như trái dưa hấu. Quả nhiên khả năng co giãn của da thịt con người là vô hạn! Quả nhiên không bao giờ được đánh giá thấp tiềm năng tăng trọng của bản thân, cho dù bản thể đã có sẵn biểu hiện tố chất làm heo hay chưa. Mình thật lợi hại.

Mà Sài Gòn mùa này lại nóng, không, quá nóng! Những 33 - 34 độ, hành quân liền tù tì. Đến nỗi chỉ việc cỏn con là mở cửa, bước ra đường, dắt xe, mua bánh mì - vô cùng đơn giản, cũng đòi hỏi nhiều hơn một lời đe dọa, của hai cái bụng đói ngấu, nằm lại. Máy lạnh trong phòng chạy hết số, 20 độ, rù rì rù rì.

Nhưng không phải ngày nào cũng là chủ nhật. Cũng như không phải thứ hai nào cũng được nghỉ bù. Và càng không phải ai cũng hiểu thấu tình cảnh vác thân (mỡ) băng băng đi giữa trời nắng (nóng, khồng, quá xá nóng!) như này: đường thì xa, xe thì đông, mà trời thì nhất quyết không chịu mưa, không cả một hột. Dù rằng khổ chủ đã quyết liệt cầu khấn, quyết liệt thề thốt, thậm chí đem cả hạnh phúc tương lai trong cả năm còn lại ra đánh đổi. Chẳng bõ. Nắng vẫn nắng. Nóng vẫn nóng. Người vẫn béo, mòn mỏi trông chờ đến mỏi mòn, sao mà trời không mưa?



2.

Tự nhiên thèm một cái gì đó.

Thèm được uống ngụm bia, cười vung vít trong buổi tối trời mát lành, gió và đèn đường là đồng hành: người lao vun vút vào đêm như muốn gom hết tuổi trẻ cháy sáng.

Thèm một hớp thuốc, một bữa quay cuồng và những chuyến đi xa; đôi khi thèm cả cảm giác được thấy mình hư hỏng.

Thèm cả cái cảm giác căng mình mới qua. Thèm cả sự mỏi mệt của những ngày hai ba tiếng ngủ, thèm cái cảm giác sống với tràn trề sức lực, như thể quên cả mình tồn tại - những đêm giấc ngủ dựng ngược.

Thèm một cánh thư tay, thèm vòng quay chong chóng, thèm căng cánh diều uống gió giữa chiều mầu. Thèm cơn mưa phùn, thèm ngày đông xuống phố, thèm thênh thang những quãng vắng không người. Thèm nụ cười người dưng, thèm lao chao ngọn nến, thèm bước nhanh trên con phố lát đá xù xì nhấp nhô không đều. Thèm móm mém người già, thèm cái môi em bé, thèm buổi trưa nắng quẩn quanh dốc phố lạ.

Thèm cả đi lạc.



3.


Tháng năm nắng vắt xanh lên từng ô cửa, xao xuyến.


Và thèm say như côn trùng bay.



















8 nhận xét:

  1. Đọc đoạn nghiêng nghiêng hai lần, chuẩn bị sang lần thứ ba, thì phát hiện ra cà phê thèm sữa:))

    Trả lờiXóa
  2. Bài này anh đồng cảm, gợi cho anh viết một cái gì đó. Anh đã viết, rất vụn. Tặng em. Qua nhà coi đi ku.

    Trả lờiXóa
  3. ta nói, thiệt tình, thèm đủ thứ à! vậy tháng 5 có màu thèm.

    Trả lờiXóa
  4. Lại đồng cảm với cái sự thèm... Tháng năm tui cũng hay thèm đủ thứ, bây giờ lại là cái thèm tháng tám, rồi cái thèm tháng chín, rồi cái thèm tháng mười một... blah blah...

    Trả lờiXóa
  5. rồi chừng nào thèm em bé? he he

    Trả lờiXóa