Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Chết tới giữa xuân thì



Buổi sáng muộn của nhiều năm về trước, tôi thức dậy với tiếng chuông reng, nghe rõ ràng những lời không thành tiếng, được cả tiếng khóc nấc găm sâu trong cổ họng mình. Tôi vừa mất một người bạn.

Mẹ bạn kể, bạn cứ nghĩ bệnh nhẹ, cả gia đình hy vọng vào chuyến đi, dù mười phần chết chín còn một mẹ cũng cố, bạn còn khoe cái máy vừa ráp mới tinh. Rồi bạn về trong khoang chở hàng. Không ai kềm được nước mắt, tôi nhìn trong ánh nhòe nhoẹt. Quặn thắt.

Buổi sáng của nhiều năm trước, có đủ đau lòng cho buổi sáng nay?




Chào em cô gái chân trần
nhón gót nhảy về trên những ánh cầu vồng.
Ngủ yên!

.




Chết tới giữa xuân thì


Làm sao cất được nỗi buồn
vừa những chiếc hộp gỗ
mỗi lần lòng bỡ ngỡ
mở ra là khóc thôi?

Làm sao vén mây trời
đằng tây rồi đằng đông
dưới miệt lẫn trên non
để mỗi lần em buồn
mượn mây gọi mưa về?

Làm sao để không khóc
một người vừa ra đi
ngày còn thơ trẻ dại
nỗi đau nhờ mắt mẹ
dấm dút rơi, không lời?

Làm sao nói với mẹ
mẹ ơi, con đã về!
một đêm rồi đêm nữa
những tiếng ru không còn

Làm sao lại cùng em
những cơn mơ cổ tích
tròn vo như má chị
phúng phính nâng vai gầy

Làm sao để làm sao?
những chứa chan bạo liệt
Con người là con khỉ gì
mà cứ phải làm sao!


Làm sao để sống lại
thêm một lần nữa thôi
những cuộc đời còn trẻ
chết tới giữa xuân thì
làm sao?














4 nhận xét:

  1. Hope she rest in piece, she always smile, always..

    Send her a hug from Land. I cannot be there with her for now..

    -Land-

    Trả lờiXóa
  2. Gửi lời phân ưu cùng tang quyến giùm nhé!

    Trả lờiXóa
  3. em không tới dự, cũng xin cảm ơn!

    Trả lờiXóa