Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

Đi về phía mây đen.



Bài này là để chửi.

Chửi thì phải kiếm lý do. Thế nên bắt đầu bằng câu hỏi: Trời mưa thì nên cuộn tròn hay nên đi tắm?

Trả lời: Tắm, từ đầu năm giờ có được miếng nào đâu?! Thế nên mới phải chửi.


Chú giỡn chơi với anh đấy à? Mới nhỏn có tí đã tịt, chú làm ăn thế nào mà nước với nôi nó cứ như vàng giữa công viên thế, hả?! Chú có biết anh chịu đựng bao nhiêu lâu rồi không, hả??? Cứ chờ với chực như chờ ông tiên, mà chú mới chơi có tí đã vội xòe, thì chú bảo anh chịu là chịu thế nào, hả??? HẢ, CHÚ BẢO ANH NGHE CÁI!!!

Chú có biết anh chạy te như vịt về chỉ kịp cất cái máy là vội té ra ngay không hả? Vẫn chả kịp với chú!!! Mà đường thì trơn, xe thắng đĩa, anh lại mập, chú có biết thế là nguy hiểm tăng lên bội phần không? Đã vậy còn phải vừa chạy xe vừa ngó lơ tứ phía, lạy trời chỗ nào đen đâu cho con chui vào nữa chứ. Chú có thấy thế là quá đáng không? Chú có biết thương cái thân anh không? Mà chú không thương thân anh thì chú cũng phải thương ... người thân anh chứ. Tong ngong kiểu thế mà anh có bị gì thì mọi người biết phải làm sao?!

CHÚ BIẾT THẾ LÀ ỨC CHẾ LẮM KHÔOOOOOOOOOOOOOOO???

Sao chú không trả lời hả??? Chú tưởng thế là hay ho lắm đấy hả???

HAAAAAAAAAAAAẢ???



Đấy, em chửi xong rồi.

Nguyên văn là chiều em đang về thì gặp trời mưa. Tính chạy đi luôn nhưng mà em sợ ướt nên vòng về nhà cất máy thay đồ trước rồi mới lại chạy ra. Về tới nhà mới vừa quay vào vừa định quay ra thì thấy hạt mưa lèo tèo rồi. Em hớt hải chạy ra nhưng mà nào có kịp. Thế mới cú!

Nhưng mọi chuyện nào đâu đã dừng lại.

Nguyên văn là mấy hôm trước, trong tình hình hạn hán kéo dài nắng nóng kéo căng, em quyết liệt cầu khẩn, quyết liệt thề thốt, thậm chí đem cả hạnh phúc cả năm còn lại ra đánh đổi: "Nếu ngày mai trời mưa, con hứa năm nay sẽ không yêu ai".

Đấy, thề rồi đấy, hứa rồi đấy, mà mưa cũng ... rồi đấy. Mà mưa như này, hỏi có ức chế không!!!!!

Chán chả thèm cãi.

Bởi thế nên, qua sự vụ lần này, bài học cần được dzút ra là: có cơ hội thì phải chụp ngay, không thôi nó tuột mất. Ức chế lắm!

Nghĩa là có được hốt bao nhiêu thì cứ hốt tất. Đem về phân lô để đó từ từ bán ý lộn xài. Cái nào không xài được thì từ từ xử lý. Không thôi ức chế lắm!

Vì vậy, từ hôm nay, em xin trịnh trọng hẹn với lòng: Phải thật thẳng tay - Phải thật dứt khoát - Phải thực quyết liệt: HỐT TẤT! HỐT TẤT! HỐT TẤT!

Vụ này là cực kỳ quyết liệt; em xin hứa, xin thề, xin đảm bảo là em không hề chắc là em có hốt được hay không nhưng em cứ hứa, quất trước tính sau. Mọi thắc mắc hay có gì thiếu sót xin liên hệ sau để được giải quyết.


Em, quyết liệt, đã ký:


Nhắng.




P.s: Tôi xin cam đoan tất cả những gì mình kể đều có thật, nhưng không đảm bảo cho những gì mình nói.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét