trông qua mấy cái nhà to cửa sắt kéo sập
nắng lác đác và lá xanh vây vẫy
và gió chưa kịp sấy nóng thành cơn điên lên đầu
đi thật chậm không cho phố trôi quá nhanh
thành phố một ngày chẳng thừa người.
Cả quán nhòm đỏ mắt cũng có được chỗ ngồi
cái gian bé xí của một ngày tháng-chờ-mưa lèn chặt những mông với ngực
cả cái quảng trường Tuổi trẻ cũng đông ken lố nhố những trẻ người vừa tuổi
ghế bên trống
thành phố một ngày chẳng thừa người.
Tới ngã tư đèn đỏ ngó lơ
Tới ngã tư ngó ngang xuyên thẳng tắp
đường không tiếng còi
cả xe buýt cũng không thèm vội vã
Chiều về nhẹ như tiếng thở dài.
Giấc ngủ muộn chưa kịp kéo màn
những chiếc khoan máy không giờ nghỉ vang lên the thé tận đẩu đâu giữa chừng đỗi mơ màng
giật mình tỉnh dậy vì tiếng nhạc
tin nhắn,
quảng cáo
Không một cái gì.
hộp cơm cá không đủ lèn chặt bụng
viên chè trôi buổi đói mò đi ăn
quán đèn dầu tối mưa cung đường vắng
duỗi thẳng người một ngày thế mà qua.
Tôi còn biết viết gì đây cho một ngày Sài Gòn chẳng người thừa?
buồn...
Trả lờiXóaHay...
Trả lờiXóa:)
Trả lờiXóa