*lại câu view đây.
Xuxu hẳn nhiên là một cái tên. Nhưng không phải là cái tên của Xuxu, ngay từ khi mới lọt lòng, hẳn nhiên Xuxu cũng có một cái tên tốt đẹp như bao đứa trẻ khác. Nhưng không ai biết được cả, ngay cả tôi cũng không, mà có lẽ cũng chẳng ai biết. Mọi người cứ gọi Xuxu là Xuxu, từ lâu lắm rồi, có khi từ lúc nào thì chính Xuxu cũng chẳng biết được. Xuxu có bao giờ phải tự gọi tên mình đâu. Vì vậy cứ mà gọi Xuxu là Xuxu chứ không cần phải nhọc lòng tìm hiểu làm gì. Là tôi nói thế thôi, bạn không cần bận tâm.
Xuxu sinh ra ở đâu, từ đâu đến, và đang làm gì, cũng chẳng ai biết, mà cũng chẳng cần ai biết, Xuxu cứ xuxu thế thôi. Không cứ phải tung hê lên rằng thì là mà 'tôi là Xuxu' - ấy là tôi đang nói giả thử tôi là Xuxu ấy, thì Xuxu mới được là Xuxu; mặc kệ mọi người có biết hay không, Xuxu đã Xuxu rồi. Không phải bàn nhiều.
Chẳng biết Xuxu xuxu gì để mà xuxu, nhưng nhắm chừng Xuxu đi nhiều, mà lại còn rảnh rỗi nữa. Vậy nên ách giữa đàng Xuxu mang chồng vào cổ, Xuxu đi xin sách. Ai hỏi thì Xuxu bảo xin về cho bọn nít chúng xuxu. Ai bảo ở đâu thì Xuxu trả lời, cao lắm, xa lắm cái mà xuxu đói cái bụng vẫn xuxu tới được. Ấy là Xuxu xuxu thế. Thật ra thì tôi cũng chẳng biết xuxu là gì, nhưng mà tôi cứ xuxu theo Xuxu cho nó xuxu vậy.
Tới lúc này thì Xuxu mới hét tướng lên: Xuxu bảo ai có sách cho sách, ai có tiền cho tiền thì Xuxu xuxu lấy phải lượm tiền mua sách mang tới thì Xuxu mới xuxu nhận, ai có lòng thì cứ cất ở nhà chờ đặng vu quy nấu cháo lòng, Xuxu không quan tâm. Cái này là tôi thêm vào, Xuxu xuxu có nói, tôi nó ra luôn cho bạn xuxu đỡ thắc mắc.
Thế rồi Sữa Mỡ xuất hiện. Nhân vật này vừa mỡ vừa xấu mà lại được cái dzô dziên, lại cái thịt thúi nữa, mặc dù nói cho cùng thì cũng có được ưu điểm, như là nói nhảm không cần mở mắt hay là trét nước miếng không cần lè lưỡi, nhưng mà điểm nổi bật nhất vẫn là vừa ở dơ vừa lanh chanh. Ngửi thấy Xuxu xuxu sách, Sữa Mỡ hứng khởi lắm, bèn nhảy vào, vỗ ngực nói ngay: "Để Mỡ lo!" - mấy bạn ếch có được nghĩ quàng xiên tui quảng cáo cho phim Việt đó nha, nghĩ dậy là tội cho tui lắm, tui cóc có thèm nói đó là tui thuổng từ tựa cái phim của anh Dũng đâu à.
Lại nói chuyện Sữa Mỡ: sướng cái miệng mà hại cái thân. Lỡ nói rồi, kiếm sách đâu ra? Nhà Mỡ cũng có sách đó, nhưng mà sách vừa dày vừa hông ai thèm đọc Mỡ mới tha về. Đó là xảo biện thôi, chứ thực ra Mỡ x (đọc là ít-xờ) có muốn cho đám sách đó. Mỡ quý tụi nó lắm. Cái này tôi cam đoan với bạn, ai chứ con Mỡ này, nó được cái xấu mà toàn mần vai ác, vừa ác vừa điêu! Nói cho các bạn biết chơi chứ mà các bạn nói là tôi nói là tôi chối ngay liền tôi hông có nói. Tôi đâu ngu mà nhận mình nói có cho con Mỡ nó lấy mớ sách vừa dày vừa hông ai thèm đọc vừa nói ở trên đập đầu tôi. Tôi hông đẹp nhưng tôi cũng hông có ngu, ha!
Trở lại chuyện con Mỡ, lộn, Sữa Mỡ. Sữa Mỡ tính đi tính lại, cuối cùng hết tính nổi rồi nên khỏi tính luôn, Sữa Mỡ cũng hét tướng lên: ai có sách thì cho mìn xin, ai có tiền thì cứ giữ lại mìn không xin nhưng mà có cho thì mìn cũng xin. Tôi cũng không biết là có nhiều người sợ con Mỡ nó lấy sách đập đầu, hay là người ta tin nó thiệt, hay là người ta nghĩ gì nữa, nhưng mà thiệt may, con Mỡ, lại lộn, Sữa Mỡ hét lên thì có người hưởng ứng. Mấy mống à, hông dậy là may rồi, không thì có mà con Mỡ đi mua dao cướp nhà sách đem sách lại nộp à không cho Xuxu.
Cũng hên có mấy bưởi hưởng ứng hà, còn mấy bưởi nữa thì chắc cũng sướng miệng hại thân tính đường hông ra nên im re luôn mà hên là im re chứ đồng loạt bưởi nào cũng hứng tới thì tiêu bà con Mỡ luôn rồi: sau một đêm, một sáng vơ vét Sữa Mỡ đem về một mớ sách hai người cầm không suể, bốn mắt đọc không xong và xe chở hai chuyến cũng chẳng thừa. Tôi nói gạt bạn đó, chứ có chút bẻo đè người còn chết thì chiều đó con Mỡ chở vèo vèo hai cú là xong. Chấm. Hết chuyện.
Lần này, là tôi nói xạo. Ví dù chuyện có bằng phẳng thế thì tui cũng xạo thêm cho nó ra dài dòng. Nhưng mà chuyện này còn ly kỳ hơn nữa, bởi sự xuất hiện của Cây Tăm.
Gọi là Cây Tăm không có nghĩa nó là cây tăm, hoặc nó ốm như cây tăm, mặc dù nó ốm còn hơn cây tăm thiệt, nhưng mà đó không phải lý do. Lý do là nó tên Trâm, nên tôi gọi nó là Cây Tăm. Bạn không có quyền ý kiến. Chuyện tôi kể thì tôi muốn gọi sao tôi gọi, chừng nào chuyện bạn kể đi rồi tôi dzô nói bạn dzô dziên. Thôi, tôi kể tiếp.
Cây Tăm mẻ hẹn Sữa Mỡ sáng sớm qua lấy sách, vì tối qua mẻ về nhà khuya sợ kêu Mỡ qua thì khó bề an toàn cho Mỡ, lỡ đang đi giữa chừng mà gặp sách tặc thì khó lòng có sách đem cho Xuxu. Ấy là liệu cơm gắp mắm, liệu đường mà đi, nên sáng sớm hôm đó, Mỡ te te chạy qua nhà Cây Tăm, thắng cái kịt, đá chóng, gác chân lên ba-ga, cất tiếng gọi lớn một tiếng: Sách! Tức thì Cây Tăm từ phía sau song cửa kéo bằng sắt đi tới. Tất nhiên là có mở cửa rồi mới đi ra, không phải đang coi phim Terminator phần II đâu mà cứ muốn lỏng là lỏng.
Hiện ra à không đi ra rồi thảy bịch sách xuống cái bịch rồi Tăm bắt đầu giảy bày. "Bữa tui dọn phòng đó, tui gom được một thùng, bự ơi là to, mang ra bỏ bên ngoài phòng, cái mẹ mừng rơn, liền đem bán ve chai". Yên tâm là cái mặt con Mỡ lúc đó cũng đơ y chang như bạn lúc này, là nếu mà bạn có đơ, còn hông thì tôi cũng kệ. Tôi kể tiếp đây.
Rồi con Mỡ về soạn sách, lên danh mục, bao lại, rồi chiều đó chở hai chuyến vùvù vèovèo qua cho Xuxu. Tất nhiên là con Mỡ không có làm một mình, gì chứ mấy chiện làm biếng được thì cứ làm biếng. Mấy chuyện nặng nhọc đó con Xù bạn con Mỡ bao sân hết. Con Mỡ chỉ ngồi chát chờ lái xe thôi. Chấm. Hết chuyện.
Lần này, là tôi nói thiệt. Chuyện có bi nhiêu à tôi hết biết xạo sao rồi. Còn về cái nhan đề phía trên kia kìa, thì nguyên văn nó là thế này. Cái danh mục được lập lên chỉ bao gồm những thể loại sách văn học, hoặc cận văn học - tôi cũng hông biết phân biệt làm sao, ai biết thì chỉ cái? - hoặc là các thể loại sách đọc không quá từ chương khoa giáo mà tóm lại là con Mỡ nó không liệt kê các thể loại sách giáo khoa, các thể loại sách về chính trị gọi chung là TTHCM, hay các thể loại bỏ túi khác. Không phải nó kỳ thị, mà nó thích dậy á. Nhưng mà chưa hết. Phút cuối, Sữa Mỡ còn vác ở đâu về một mớ sách mà người ta thường gọi bằng cái tên chung "Hạt giống tâm hồn" bỏ bịch đem qua Xuxu luôn.
Đống sách này ban đầu Sữa Mỡ có nghĩ tới, nhưng không hề muốn động tới.
Đống sách này ban đầu Sữa Mỡ có nghĩ tới, nhưng không hề muốn động tới.
Nghe như Sữa Mỡ không muốn đem cho những cuốn sách ấy.
Nghe như Sữa Mỡ không muốn bọn nít đọc những cuốn sách ấy.
Nghe như Sữa Mỡ có nghĩ rằng là chẳng lẽ chúng ta lại phải tìm kiếm yêu thương trong sách như những cuốn sách ấy?
Đó là tôi nghe được, thực hư ra sao tôi cũng không rõ, người ta nói sao thì tôi nghe vậy. Bạn có thắc mắc gì thì cứ đi kiếm con Mỡ mà hỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét