Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Một chuyến đi bất thành






Tôi sinh ra từ biển. Đúng vậy, như ngộ không đẻ ra từ hòn đá, sọ dừa đẻ ra từ dấu chân thần, thì tôi sinh ra từ biển. Nói một cách khác, biển đã đẻ ra tôi.

Không, chính xác thì tôi cũng như mọi người được sinh ra trên đời, cũng chui ra từ một xó bé xíu, chật chội, tối thui, mà trắng toát mọi người gọi là nhà hộ sinh.

Tôi cũng có mẹ, cũng có ba, cũng có tên, như mọi người, nhưng tôi khác: kiếp trước tôi là một con tôm. Cũng như bạn tôi là một con bò. Bạn đừng tưởng tôi muốn làm tôm, bạn tôi cũng chẳng muốn làm một con bò.

Bạn tưởng tôi thích thế à? Không, tôi cũng chẳng thích gì con tôm. Ngược lại, tôi không ăn tôm, tôi không thích cả ăn tôm; vì kiếp trước con tôm là tôi. Nhưng kiếp trước con bò không phải là bạn tôi. Kiếp này bạn tôi mới là con bò.

Không tranh con bò với bạn nữa, tôi trở lại với biển. Tôi sinh ra từ biển.

Bạn hỏi tôi tại sao? Thì tại vì tôi thích thế. Nhưng không phải tôi thích biển. Tôi sợ biển còn không hết mà lại đi thích biển; tôi không biết bơi.

Tôi đã từng không biết bơi, và đến giờ vẫn không biết. Tôi cứ tưởng như hồi còn nhỏ, không biết ăn cay thì lớn lên sẽ biết ăn ớt; không biết uống bia thì lớn lên sẽ biết uống rượu, kể có mà dị ứng hay không; không biết đi xe đạp thì lớn lên sẽ biết đua xe máy. Tóm lại, tôi cứ tưởng thế. Mà không phải. Tôi vẫn không biết bơi. Vì thế nên, tôi sợ biển. Tôi sợ chết đuối.

Mà không phải tôi sợ chết, tôi sợ đuối hơn. Chết tôi chưa thử, nên chẳng việc gì phải sợ cái mà mình chưa biết cái gì là cái gì.

Tôi thích nhìn biển. Tôi thích ngồi nhìn biển, ngồi chứ không đứng thì mỏi chân. Tôi thích ngồi nhìn biển, say sưa, đắm đuối, mà không làm gì nữa cả. Tất nhiên là không kể đến những gì tất nhiên như là thở, hay nhìn gái.

Tôi cũng yêu biển như bạn? Bạn đừng lầm, cho bạn ngồi trong cái hộp kính trong suốt nhìn biển hàng giờ liền giữa buổi nắng coi bạn có còn bảo là yêu?

Tôi thích ngồi nhìn biển, vì biển đầy gió, và xa tít tắp ngoài kia là chân trời. Biển bao giờ cũng gắn liền với chân trời.

Đừng có hỏi điên thế, chẳng lẽ người ta lại đi xây nhà hộp ngay giữa biển?

Mà cho dù có thế thì tôi vẫn thích ngồi nhìn biển, buổi lồng lộng gió, người người tấp nập, tàu gỗ chồng chềnh, và chân trời tím ngắt hoàng hôn. Vì dù có ra sao thì vẫn còn đỡ hơn trưa mười hai giờ xách đít ra hồ bơi xong lại phải quay đầu về.


Ngày cbn gì mà đông con nít lắm thế!

















6 nhận xét:

  1. thật, rất thích cái cách em dẫn dắt, lừa lọc chị trong bài này. :))

    Trả lờiXóa
  2. hừm

    muốn biết bơi thì cho chuồn chuồn cắn rốn; còn nếu sợ đau thì kiếm một cô giáo dạy bơi xinh đẹp:)

    Trả lờiXóa
  3. - chị tin không chứ tất cả những gì em kể đều có thật, nhưng không có đảm bảo cho những gì em nói.

    - anh chắc sẽ tin là khi nghĩ tới chuyện hông biết bơi em nghĩ thế nào anh cũng nói.

    :D

    Trả lờiXóa
  4. hehe, em thik ngồi ngoài biển tầm hoàng hôn.
    Nhưng em rất thik ăn tôm và lẫn cả bò.

    Trả lờiXóa
  5. cứ tưởng hồ bơi sẽ giốnng biển, nhưng mà ít ra ở biển ko biết bơi còn có cái để mà ngồi mà đứng đến tối thui.
    Cơ mà, tui thích ăm tôm lắm lắm luôn đó nha

    Trả lờiXóa