Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

Đến bao giờ?



Trong tiết tháng 3 nghĩ về một sớm bình minh tuyết trắng
Những giấc mơ tiện nghi giả gỗ sáng lóa nằm ngay giữa trang nội thất
Những ngôi sao chớm lấp ló phía chân trời
lung linh - lấp lánh;
Vẫn chưa tới ngày phát lương.

Chín mươi dặm trên đường - song song chạy dọc bờ biển
nhìn sang là chân trời
xe vun vút chỉ thấy một vệt trắng nằm giữa
kéo theo tấm màn nhung mềm như lụa chằng kín bít cả mặt
như có cả binh đoàn gió ra sức kéo giật phía sau
rung cả tay lái
Khó lòng cưỡng lại một cơn mưa!

Những gì ngọt ngào
cất tận túi sâu
Những gì ngọt ngào
ném vào mắt nhau
Những ánh nhìn vỡ.

Lãng mạn là không cần thiết,
khi chén cơm vẫn còn bữa vung bữa đầy.

Tuổi trẻ rồi cũng mất mát theo cùng một cách:
sợ hãi cái chết hay là tự dối mình bấu víu vào từng chút hơi thở phập phồng cuồng nhiệt mà vội vã
rằng ta đang còn sống:
giấc mơ bất tử chẳng khác nào giấc ngủ dài,
vắt ngang qua tuổi nào không còn trẻ.

Nếu ví mỗi sự tồn tại như một số nguyên dương
thì sự cô đơn có biến mất ở đầu kia vô tận?
chưa kể đến số vô tỷ,
số thực
số phức,
- phứk tạp!

Cố vắt tay lên trán nghĩ về những đụm mây sáng
về tiếng véo von của một buổi nắng sớm màu xanh
về bộ lông mèo mềm mại ngái ngủ cà cà trên dúm dó tấm chăn bị đùng vào góc
về cây dù màu đỏ
về chiếc cần cẩu và lũ cá trong hồ
về gót chân thon, nhón nhén trên sàn gỗ màu gụ
về những chiếc bong bóng nước ánh lên đủ sắc cầu vồng
về một câu chuyện giữa giờ một buổi mới vào ca
về sách
về ti tỉ thứ khác
biến mất
trong một cái ngáp ruồi.


Vậy đến bao giờ, thì tôi biến mất?











4 nhận xét: