Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

tháng 9, không ba (phẩy).



Tôi thích đọc sách.

Thực ra tôi quên mất đã rất lâu cho đến khi buộc phải tìm thấy lại chút niềm vui của việc đọc để chống lại sự nhàm chán của ngập ngụa thời gian thừa thải. Điều đó thật tuyệt!

Nghĩ về căn phòng nhỏ với những bức tường trắng; nhìn từ phía trên, xuống căn phòng nhỏ có những bức tường trắng, với cửa sổ đối diện ngập nắng, chiếc sofa và cuốn sách mở. Tôi thích nghĩ về điều đó. Không biết có phải là tôi mơ mộng; tôi thích thế: việc đọc sách mang tôi đến căn phòng màu trắng, rồi chính cuốn sách đưa tôi vượt thoát khỏi căn phòng: nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thay màu các bức tường, và hiện lên một thế giới khác. Nhiều thế giới khác. Tôi thích điều đó. Tôi thích đọc sách.

Như cậu bé Orhan mãi mê tìm kiếm một Orhan khác đang đâu đó bên trong thành phố Istanbul sống cuộc đời hạnh phúc; hay hòa mình vào cuộc tìm kiếm của cọ màu trên toan vẽ một công cuộc đào thoát khỏi sự nhàm chán của cuộc sống chung quanh, để lại trở về với thế giới ta không ngừng trở về; như ngắm nhìn những con tàu trên vịnh Borphorous: như ngắm nhìn nỗi sợ hãi trong mình cứ lớn dần, lớn dần lên. Tôi thích điều đó.

Chúng ta dùng chung trí tưởng tượng, ít nhất trong khi nói về điều này: niềm đam mê trong những quyển sách. Cách thức một người thực hiện một cuộc phiêu lưu thoát khỏi xung quanh, thực hiện cuộc chuyển dời tâm trí ra khỏi những gì nhìn thấy trước mắt, hay nói cách khác, là chồng lên cuộn phim của hiện thực lớp màn nhung của trí tưởng tượng, tựu trung là giống nhau: bắt đầu một khi mong muốn tin vào những ý nghĩ lớn dần (thay vì những gì nhìn thấy), cuộc phiêu lưu trở thành một quá trình tự-thuyết phục theo những phương thức hết sức riêng tư, dựa trên những lựa chọn hoàn toàn tùy ý nhằm tái-tạo một hệ thống hiện thức thứ cấp về thế giới, một thế giới hiện thực sơ cấp riêng. Nói đơn giản, thông qua hồi tưởng và suy tưởng đem lại một hình tượng về sự dễ chịu hoàn toàn. Và điều này ở trên hết thảy: làm việc đó cho chúng ta dễ chịu.

Tôi dùng sách như công cụ mồi; người khác thì vẽ; người khác nữa thì có lẽ không cần gì cả. Tôi thường có những suy nghĩ nhỏ nhặt, và đa phần quá tản mác đến nỗi sau đó tôi không thể nhớ chút gì; một ánh chớp lóe lên, rồi mãi mãi không gì khác nữa, ngoài chính ánh chớp đó. Những cuốn sách, hay nói đúng hơn, là sự tồn tại của những cuốn sách cho, tôi một giải pháp neo giữ khả dĩ: chúng là nơi phát xuất, ngọn nguồn cảm hứng cho các ý tưởng; chúng là điểm mốc của các ý tưởng, của trí nhớ, và của quá trình lần hồi trí nhớ về các ý tưởng phái sinh; chúng là những hiện thực duy nhất mà không bao giờ tôi nhàm chán. Đặc biệt là những quyển sách hay; nơi tâm trí có thể được neo giữ lâu dài, hoặc là mãi mãi. (Những lời đoan chắc không đáng tin, nhưng niềm vinh danh luôn muốn được mãi mãi). Nhưng đọc sách là một công việc vất vã; mọi thú vui đều lắm cực nhọc.

Nhà văn nào đó đã từng viết, ý rằng: cuộc đời một người không thực sự đọc quá mười cuốn sách; không chỉ là đưa mắt chậm chạp lướt qua từng dòng ký hiệu ngôn từ của trang giấy mà thực sự hòa mình vào đó, sống trong đó. Tôi lại nghĩ đó là vấn đề thời điểm. Ngoài lý do về bản chất loại trừ của thẩm mỹ cũng như lý luận, một lý do tối quan trọng khác ngăn cản khả năng liên tục hóa thân vào những cuộc phiêu lưu ẩn sau lớp chữ nghĩa đó là thời gian: tôi không làm sao ngăn được tôi già đi; mọi việc sẽ rất khác.

Nhưng niềm thích thú là không hề suy suyển; tôi thích đọc sách, và tôi thích đọc những cuốn sách hay. Vì bất kể cuộc đời tươi đẹp này có ra làm sao thì tôi luôn còn một chốn trú ngụ không có là gì khác ngoài hoàn toàn dễ chịu, nơi tôi mặc tình ra vào. Vì cũng như nhà văn của những điều nhỏ nhặt có thể dìm bạn xuống tột cùng hạnh phúc, mà tôi vô cùng thích thú, đã mở đầu một tác phẩm của chính mình, hơn cả niềm vinh danh: "Tôi đã đọc một cuốn sách, và điều đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi".

...




Cuộc đời tôi, thực sự đã thay đổi rất nhiều!















4 nhận xét:

  1. Có chút vấn đề về diễn đạt tuy nhiên vẫn rất đáng khích lệ. Tuổi trẻ băn khoăn, tuổi trẻ anh hùng.

    Trả lờiXóa
  2. vương Trí Nhàn nói: con người không cần nhiều bạn, đọc sách tốt hơn' hình như vậy!

    Trả lờiXóa