Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

tháng 9, không hai.


(1), (2), (3).



- Bạn rảnh hông ra tui dòm cái?

Mười lăm phút trước tôi rồ máy phóng xe đi sau vài câu gọn lỏn quẳng về phía bên kia điện thoại. Mười lăm phút sau cái hiện tại đó tôi đã ngồi cạnh bàn, vắt chân lên gối với cuốn sách mở ở trên, và ngó mông lung về phía cửa. Trên đầu chiếc quạt trần xoáy những vòng vun vút. Quán không vắng; buổi tối hơi lạnh.

Hiện tại của tôi không phải trang sách; tôi còn mãi nghĩ về cái khoảng ngắn im lặng của bạn trước khi bật ra câu hỏi tu từ theo một cách không thể khéo léo hơn: "Hả?".

Những khuôn mặt ngạc nhiên luôn làm tôi thích thú. Trong một thoáng trì độn, khi hai con ngươi to tròn giãn ra và giương cái nhìn ngơ ngác pha chút sợ sệt lẫn đề phòng về phía đối điện, điều đó tạo nên một cảm giác sung sướng khó tả: cứ như đang đứng trên bục diễn thuyết trước hàng hàng cặp mắt triều mến của cử tọa: "Nói, hay đi xuống?". Tất nhiên, tôi nói. Nhưng tưởng tượng mà xem, gương mặt của bạn ấy, gương mặt hàng ngày bạn lại được dịp ngắm nhìn, ít nhất, mỗi buổi sáng, khi khoác lên lớp điểm trang nhàn nhạt của vô tri, đáng giá vô cùng. Vì nó rất buồn cười. Kể cả lúc này, khi bạn đang cố gắng đọc những hàng chữ bé ti ghi trên thực đơn, dưới ánh sáng vàng của những ngọn đèn tròn cũng bé tí trên trần, cho dù với sự chăm chú cao độ, cũng chẳng làm giảm đi một chút nào điều đó: gương mặt bạn rất buồn cười. Không phải vì nó buồn cười hay là trông nó buồn cười; vẫn còn (hoặc có) chút gì ngơ ngác trên gương mặt bạn. Khoảnh khắc đó là vô giá.

Giờ thì tôi nhìn bạn rồi. Bạn có gương mặt hấp dẫn, ít nhất với tôi. Tôi luôn có cảm giác bị lôi cuống bởi những gì xinh xắn chẳng giống ai; không dưới ba lần tôi nhận ra bạn bè tôi tỏ ra hờ hững với những gì tôi thích thú. Bạn là cái lần đầu tiên đó. Tôi cũng không hiểu. Thậm chí lúc này đây, khi tôi nhận ra tôi đang tự biến tôi thành nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, cái anh chàng si mê không tưởng được với cô nàng xanh Shinamoto-san ấy - cái cô nàng mà chỉ như một nét phớt nhợt nhạt của Naoko, tình yêu si mê không tưởng của Toru, kẻ chấp nhận trả bất cứ giá nào để tiếp tục sống, và yêu Naoko, thì tôi cũng không lý giải được. Anh ta cũng vậy.

Tìm kiếm những tương đồng với các nhân vật tiểu thuyết ưa thích là một việc thích thú; tôi thích thú khi làm việc đó. Tuy nhiên dù có hết mực yêu mến thì đó cũng không thể là nguyên do cho việc một nhân vật tiểu thuyết có thể sấn sổ nhảy bổ vào cuộc đời bạn, ngồi phệch ngay trước mắt và choáng hết cả khuôn mặt mà bạn đang được hấp dẫn; không thể có lý do nào cho việc ấy. Tôi không phải nhân vật tiểu thuyết, bạn cũng không phải nhà văn. Nhưng việc có thể có các nhân vật tiểu thuyết đột ngột xuất hiện trước mắt, nói theo cách khác, là cho phép bản thân có thể di chuyển tự do giữa các lớp không-thời gian tồn tại của các thế giới tương ứng, hay theo cách nói khác là, kéo dài sự sống tiếp tục của các câu chuyện được vẽ nên bởi thế giới ngôn từ của tiểu thuyết; cũng giống như cưỡng lại việc chấm dứt nhanh chóng một bài viết, giữ cho tâm trí tiếp tục đong đưa giữa phần mở đầu và phần kết thúc của một công cuộc vất vã, dù sự vất vã không kém, giữ nó ở đó và trì hoãn không viết ra cho đến, ít nhất, tận hôm sau; là điều gì đó còn hơn cả thích thú. Đó là niềm đam mê. Giống như tiếng chuông nhà thờ buổi sớm vang lên, tỏa ra không trung những vòng lan ra, lan ra, lan ra, mãi: nó vồ lấy tôi; nó dìm tôi vào sâu trong mê đắm; nó cuốn hút, nó chiếm lấy tôi, với tất cả mê say, với tất cả chăm chú; hệt như cách đôi mắt ấy đang nhìn tôi chăm chăm từ phía bên kia bàn:

- Bạn kêu tui ra đây rồi mở sách ra để đó ngó tui dậy thôi đó hả?, con hồ ly một đuôi cuối cùng đã lên tiếng.


Trong cái nhìn chăm chú cao độ của đôi mắt ấy tôi thoáng có cảm giác mặt mình là cái thực đơn.

















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét