Như mọi khi, tôi mỉm cười. Đa số các cuộc gặp gỡ tôi có dự phần thường trôi qua trong im lặng suốt một quảng lớn thời lượng gặp mặt cho đến khi một biến cố nào xuất hiện. Tôi thích như vậy. Tôi hưởng thụ điều đó; ngắm nhìn cái gì đó giữa yên tĩnh đến từ xung quanh trong khi những suy tưởng hờ hững lướt ngang qua đầu; không một chủ đích nào. Tôi không biết giữa sự thỏa thích của ngắm nhìn và cảm giác bềnh bồng của quấn lấy bởi các ý nghĩ, cái nào là nguồn cơn thỏa mãn vượt trội hơn; có vẻ như khi không bị quấy rầy bởi suy toan, ứng phó với những giao tiếp thành lời để rồi mặc sức đuổi theo bất kỳ điều gì nảy ra trong óc, đuổi theo bất kỳ khả dĩ nào làm tôi sung sướng, điều đó cho tôi cảm giác dễ chịu: cảm giác của không bị trói buộc, tự do hưởng tận.
Đa phần mọi cuộc gặp mặt đều tốt đẹp như thế, cho đến khi tiếng nói ấy vang lên. Lần này là đôi mắt; vẫn với cái nhìn chăm chú ấy tôi không thể tiếp tục im lặng. Gấp trang sách lại, một cách chậm rãi, tôi nói tỉnh:
- Thì tui đang nhìn bạn mà.
Vẫn nhìn tôi chăm chăm, con hồ ly một đuôi ở phía đối diện tiếp tục màn tra hỏi, sau một liếc mắt nhanh về phía cuốn sách; tiếng nói vang lên trong cái nhíu mày:
- Tui làm gì mà bạn nhìn tui?
Tôi biến thành heo thật.
Không phải là tôi biến hình thành con heo, cũng không phải là tôi có ý thóa mạ đồng nghiệp bốn chân của mình. Vốn dĩ tôi chẳng khác gì heo, và tôi hoàn toàn không lấy gì làm xấu hổ với sự thật hiển nhiên đó. Nhưng sự chẳng đặng đừng một khi mỉm cười là không đủ cho những trường hợp đối phương như lăm lăm dí câu hỏi vào mặt "Tiền, hay là chết?" như thế này thì biến hình thành heo là một giải pháp tương đối khả dĩ: chìa vào mặt đối phương một gương mặt heo, thiếu điều bật thành tiếng kêu ộp ộp, là cách thay lời tôi muốn nói "Cho ăn không thì ra?". Hiệu quả của phép biến hình sẽ rất nhanh chóng thu được trên khuôn mặt giãn ra và có phần sốt ruột phía đối diện. Trừ phi, bên đó cũng là heo.
May mắn thay, bên đó không phải là heo. Bên đó là con gái. Đáng sợ gấp bội!
- Mà sao hôm nay bạn kêu tui?, con gái tiếp tục. Bình thường tui rủ bạn hông thèm đi mà!?
- Tui có hông thèm đâu, con heo, à không, con người trả lời. (Hông thèm mà tui kêu bạn ra đây cho tui dòm à? - đó là tôi nghĩ thầm). Tui có thèm mà.
- Thèm cái là bạn kêu tui ra rồi ngồi nhìn không dậy hả? Nhìn đã rồi dzề hả?
( Ừ.) Biến thành con heo. Tiếp tục nhìn.
- Bạn nhìn quài dậy? Bạn giỡn tui hả? Cái nhìn chăm chăm lúc này đã chuyển thành cái lườm nheo mắt rồi.
(Không nhìn thì làm quái gì giờ?). Vẫn đang là heo. Vẫn tiếp tục nhìn.
- Dậy bạn kêu tui ra ngồi không cho bạn dòm dậy thôi đó hả? Bạn nói gì đi chứ! Tui có phải là cọp đâu mà bạn sợ?
Chiến thuật con heo quả nhiên hữu dụng. Như quyền lựa chọn đổi câu hỏi trong các game show, tôi đã chờ được đến câu hỏi mình có thể trả lời. Tất nhiên, tức nước thì vỡ bờ, đáp không cần nghĩ.
- Bạn không ăn thịt tui vẫn sợ.
- Tui làm gì mà bạn sợ?
- Bạn là con gái. Hễ con gái là tui sợ.
- Dậy bạn mê trai?
- Hông, tui mê gái. Vừa mê, vừa sợ.
- Bạn vừa mê vừa sợ tui?, con gái chau mày, chuyển giọng.
- Tui hông mê bạn, tui thích bạn. Vừa thích, vừa sợ.
Con gái dừng lại một lúc, có lẽ để tìm từ. Và trong một thoáng, lưng con gái hơi cử động, thẳng hơn lên.
- Mà, tui có thấy bạn thích tui gì đâu?, con gái nói, chậm và rõ.
Vẫn không cần nghĩ, tôi đáp ngay:
- Tui thích nhìn bạn nè, nhất là khi bạn không nói gì.
Tới lúc này thì thành lườm nguýt to rồi.
- Tui biết tui nói hông lại bạn rồi mà.
Con gái còn định nói gì nữa, nhưng kịp dừng lại. Rồi con gái duỗi lưng dựa vào thành đệm, hai tay chống trên cạnh ghế, hai chân bắt chéo đung đưa. Như con gái đang chơi trò đung đưa trên chiếc ghế đệm. Con gái nhìn nghiêng. Con gái nhìn nghiêng trông dễ thương vô cùng.
Vừa may, nước uống vừa tới. Tôi thở phào mừng thầm. Cúi người với ly nước, tôi chợt thấy nụ cười tủm tỉm kín đáo của người phục vụ. Con gái không biết. Con gái đang bận nhìn nghiêng. Vã lại, nếu nhìn thì con gái chỉ thấy thắt lưng hắn ta là cùng. Nên con gái không biết.
Quả thật tôi không biết nói gì.
Hihi chồng mập của tui lúc chưa chính thức cặp kè cũng y như thế, nhìn chằm chằm và ko nói, lí do là ko biết nói gì.
Trả lờiXóaQuả thật tôi không biết còm gì:)
Trả lờiXóaquái, các bác nhà bên làm gì đó vào cái giờ sớm sủa thế của ngày?
Trả lờiXóa