Quả thật tôi không biết nói gì.
Tôi thường tự hỏi, khi nhìn các cô gái soi gương hay giữa chừng nghe lỏm cuộc nói chuyện của hai ai nào: họ làm điều đó như thế nào. Ý tôi là những người gọi là yêu nhau đấy, họ nói những chuyện gì suốt ngày qua lại ngày mà vẫn còn thể tiếp tục gặp nhau tiếp tục nói những chuyện gì suốt ngày qua lại ngày? Tôi chưa từng yêu nhau, nhưng tôi có hỏi những người yêu nhau. Đa phần họ cười; 'cứ yêu nhau đi!'. Tôi thật không biết được; cũng như những cô gái đứng trước gương; tôi thật không thể hiểu họ nhìn gì khi mãi đứng đó: những cô gái trước gương nhìn gì?
Như cô gái đó đang đứng trước gương, trên vách lối rẽ vào toilet, những ba lần rồi.
Họ ngồi chếch về bên phải, khuất sau kệ sách đường vệ như phù điêu. Tôi không thể thấy được họ làm gì, nhưng tôi có nghe được tiếng rì rầm. Và chỉ có thế. Nhưng như thế thì giải thích thế nào cho việc cô gái với chiếc quần jeans màu sậm ôm sát và chiếc áo khoác màu đen gọn gàng chốc chốc lại ra đứng trước gương, trên lối rẽ vào toilet, rồi biến mất trong cả một lúc, trước khi lại trở về với những chuỗi rầm rì. Có vẻ không phải là dậm lại phấn son, cô gái không trang điểm; một gương mặt đẹp.
Quán lúc này ngồm ngộp tiếng người. Nếu không chú ý, không cả nghe được giọng nữ uể oải đang hát trên loa. Một ngày cuối tuần như vậy không hẳn là đông. Nhưng nườm nượp ra vào; không dưới mười lần tôi đưa mắt về phía tấm kính cửa: những đôi giày gót cao, những váy quần lụa là, những gương mặt điểm trang son phấn, dường như tôi nghe được các thể loại nước thơm quen thuộc; những đôi môi đỏ mọng son mấp máy, những tiếng cười nghiêng ngã, những gương mặt cùng túm tụm vào một niềm vui chung, có cả những cái nhíu mày, vuốt cằm; những đoàn khách trễ chun vào ngó nghiêng rồi phúng phiểu bước đi; những cô con gái bận váy bước vào ngơ ngác nhìn quanh trước khi rơi tỏm xuống đệm ghế rồi dán mắt vào khung màn hình sáng; có cả những người đi một mình xuất hiện nơi cửa rồi như biến mất ở xó nào trong đây, như tôi.
Tôi luôn có mong muốn được biến mất; chui vào một xó nào đó rồi biến mất mãi mãi. Hoặc ít ra tôi có thể biến thành vô hình ở những nơi đông người, trước những cặp mắt tò mò và những đôi môi chỉ chờ thể hiện thành lời sự quan tâm. Hoặc ít ra là như lão già chỉ mê đọc chuyện tình, mà phải là những chuyện tình có hậu, tôi có thể tháo hàm răng ra, bọc khăn đem cất, và tôi không buộc phải nói gì.
Trở lại những cuộc gặp gỡ và chuyện trò, quả thật tôi không biết nói gì.
Đến đây, tôi nghĩ đến T.; nghĩ đến cuộc gặp gỡ im lặng hoàn hảo mà có lần T. kể tôi nghe về sự êm ái mà cô cảm thấy cũng đem đến cho tôi một chút gì êm ấm. Họ bên nhau suốt cả buổi, ở nơi thành phố xa lạ, với nắng chiều như thiêu đốt từng từng lấm tấm mồ hôi tuôn ra như vã. Không nói lời nào, và điều đó thật dễ chịu. Cuối cùng T. lên tiếng: T đang rất rất rất dễ chịu, và t biết m cũng vậy. Hụp sâu trong chiếc sofa đối diện, chỉ thấy cái khua lên đồng tình của chai bia. Không cần thêm lời nào.
Phải gắn bó đủ sâu thì mới có thể đem đến sự dễ chịu cho ai khác, chỉ bằng sự có mặt của mình; hoặc, tôi nghĩ, theo một cách trái ngược, là hoàn toàn xa lạ: sẽ không có những cái nhìn xoáy thẳng vào nạn nhân, nhân danh sự quan tâm; hoặc những lời thừa thải về sức khỏe vốn chưa chết được của bạn, hoặc một lần lặp lại vô nghĩa nữa của câu hỏi muôn thuở: 'lúc này, sao rồi?'. Sự hời hợt có tác dụng gây khó chịu gấp bội so với vẻ dửng dưng, mặc cho bạn có đang dễ chịu đến mức nào.
Tôi không khó chịu chút nào. Ngược lại, tôi thật đang rất dễ chịu, vào một buổi chiều cuối tuần, với vay quanh hoàn toàn xa lạ, quyển sách gấp bên cạnh, tiếng trompet dập dìu, và cơ man những chuỗi rầm rì vô lối; chẳng gì có thể làm tôi khó chịu, tôi không buộc phải nói cái gì. Không có ai trước mặt.
Không có ai trước mặt. Bạn còn trông đợi gì hơn nữa cho những cuộc gặp gỡ như vầy?
ghê quá, như thể nói cho mình nghe í! cho trích đoạn [có ghi nguồn] trên fb nhá! ;)
Trả lờiXóaui xời, chuyện nhỏ, chị có mà không để nguồn thì cũng chả thằng tây nào lăn đùng ra chết he he
Trả lờiXóa