Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

tháng 9, không một.







...


Thèm một cánh thư tay, thèm vòng quay chong chóng, thèm căng cánh diều uống gió giữa chiều mầu. Thèm cơn mưa phùn, thèm ngày đông xuống phố, thèm thênh thang những quãng vắng không người. Thèm nụ cười người dưng, thèm lao chao ngọn nến, thèm bước nhanh trên con phố lát đá xù xì nhấp nhô không đều. Thèm cả móm mém người già, thèm cái môi em bé, thèm buổi trưa nắng quẩn quanh dốc phố lạ. Và thèm cả được đi lạc.

3. Đôi khi Sài Gòn chơ vơ đến lạ. Cảm xúc như lạc tận đâu còn thời gian như không tồn tại. Lại lặp lại những điều đã từng lặp lại không biết bao lần: Sống là vì cái gì ? Tồn tại vì cái gì? Và lại nhớ những điều tưởng như không bao giờ phải nhớ là mình nhớ. (vì tự nhiên nhận ra mình đang nhớ cái bạn này lắm !)

4. "Tôi 20+", tức là tôi không còn trẻ, tức là tôi chưa kịp già. Nhưng tôi đã sống đủ lâu và trải qua đủ nhiều, để có thể hiểu được, cảm giác gồng mình nén chặt cái đang chảy tràn, cái đang nồng nàn, cái đang chực chờ phanh ngực xông ra. Cái cảm giác phập phồng mà khi bạn tôi 'thét' lên thế này: "giá bao nhiêu? Tao mua tất" !!!

Và không còn gì hơn để nói. Này sống, giá bao nhiêu, tôi trả.













5 nhận xét:

  1. Không mua được, phải đi xin. Như tớ đi xin tiền đây này :D

    Trả lờiXóa
  2. dữ dội chưa, sợ hãi chưa, ngất đi!

    Trả lờiXóa
  3. tay em đâu? giang ra, đỡ nhé. chị còi, ngã lăn ra đất, đau nhắm. hị hị. đỡ thì ngất ngay. hehe.

    Trả lờiXóa
  4. không đỡ được, tay bận kiếm ví rồi he he

    Trả lờiXóa