Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

một ngày ngủ





1.

Buổi trưa, con hẻm cháy nắng. Trên những khuôn vuông ô kính dọc hai bên phố, sáng lấp loáng ánh đung đưa của một ngày đang trôi về gần cuối. Cuối năm. Gió hây hây đỏ những đôi má đào. Cuối năm, mùa của những nỗi niềm giục giã.

Chậu mai nhỏ, trước nhà, nằm chếch về bên phải, sát tường, nhìn thẳng vào cánh cổng sắt của căn nhà ông bà tổ trưởng, hai con người trí thức thời cũ; trơ ra những cành trơn, khẳng khiu, ngắn cũn. Lá đã được lặt. Thửa vườn nhỏ sạch tươm bởi nước. Bà tổ trưởng là người rất tử tế.

Dạo trước, trước cổng sắt, là cả khu vườn hoa: hoa hồng, hoa điển vi, hồng anh thảo; có cả dây trầu leo lên tận mái, cả những bụi xanh rậm rịp rầm rì; những chậu hoa nhỏ chen chúc dâng lên theo chân bước trên ba bậc tam cấp. Chúng ở đó, phía trước căn nhà, 1 lầu, mà thường các buổi tối mát trời, ông tổ trưởng ngã người trên ghế, đung đưa, xem đá bóng.

Cánh cổng rộng chừng hơn 3m. Khu vườn um tùm, cũng chỉ khoảng 2 sải chân.


Hai đứa nằm chui rúc trong chăn, trong căn phòng nhỏ ngày thường dùng làm văn phòng. Máy lạnh chạy đều đều, và trên màn hình lũ cá mập thay nhau gieo rắc nỗi kinh hoàng. Người ta la váng trời, còn chúng tủm tỉm cười hình tượng Chúa da đen trong bộ quần áo đầu bếp trắng phau, niềm hy vọng của mấy người da trắng.

Phòng được dọn gọn. Cái bàn to thường ngày là chỗ tiếp dân, được đẩy sát tường, chừa đủ chỗ cho 2 làn tấm đấp trải làm nệm. Rèm dầy, kéo kín, chốc chốc lại rực sáng, theo những đợt lao đao của gió trời, một bóng mây nào lại vừa qua thềm. Chúng cùng nghĩ về tương lai, những tương lai với cái bóng hạnh phúc thật khác.

Chẳng mấy chốc, giấc ngủ đã ngập phòng.


Ngoài trời nắng đổ. Căn phòng lạnh mát với gió điều hòa 25 độ phù phù. Chúng co ro trong chăn ấm, châu đầu vào nhau, và cùng mơ về biển. Lần này thì giấc mơ rất giống.




2.

Chiều vàng, bắt đầu bằng cái này. Lạnh buốt. Những xiên nắng tạo nên vô số hình thù đậm sáng trên rèm, chốc chốc lại lung lay, có vẻ như là gió.

Có tiếng xe máy ré lên, chuội dần dài theo hẻm. Tấm rèm kéo dạt sang bên, để một vạt nắng rọi lên mặt kính ca-rô mở vào sẻo kho, sẻo tam giác tộng được vào bao nhiêu là đồ. Cũ có, không dùng có, đang dùng cũng có; chiếc xe đạp xẹp bánh, dựng chống đứng tận trong cùng.

Trời vẫn nắng, cái nắng vàng đuổi ngày đi, đuổi cả cái ngủ chập chờn. Thoáng nghe mùi bột giặt rẻ tiền; cái mùi thơm đăng đẳng có vẻ còn nhiều năm nữa sẽ vẫn còn nhớ. Chiều cuối tuần lừ lữ trôi qua.


Chẳng lẽ lại đóng cửa ngủ tiếp?



Mà giá như nó là gái, nhỉ!





the.kiss - Gustav Klimt









3 nhận xét:

  1. giá như làm j, đi kím gái thì sẽ có gái thôi ;)

    Trả lờiXóa
  2. mắc ngủ rồi, không đi kiếm được.

    Trả lờiXóa
  3. I know n' love the illustration!
    -Phoebe Nguyen-
    on FB

    Trả lờiXóa