Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Có động đất thì phải làm gì?



Nhân được bữa trời mưa, ngẫm nghĩ gì về sự không biết, hoặc là chưa được biết.



thành phố mở mắt đã có những ngọn đèn màu,
có nhà cao, có xe to, có sầm uất phố thị
có trang hoàng phố xá người người qua lại
có dọc dọc ngang phố chợ ôm xồm cá tôm
có sách truyện, xe tăng, bắn súng, đá banh
có gia đình nhỏ to trong căn nhà dài trống hoác, (gió được thể lủi vào rồi lại ra)
có đêm giao thừa râm ran mùi pháo
nổ đì đùng ngọn lửa bánh chưng
bập bùng bập bùng
những câu truyện cổ,
không nói dối bao giờ
thằng người xấu nhìn cười cũng xấu,
cô tấm dịu dàng đẹp hơn cả tranh
quả thị vàng nồng ngát hương cũ kỹ
chuyện lễ nghi, mặc nhiên, chẳng mấy ai tò mò

mẹ còn kể nhiều lắm điều lắm cơ
chuyện áo cơm một thời không có gạo
chuyện bán mua một thời không cần bán
chuyện cơ cực cái thời ai cũng tưởng là biết
người ngoài đường nhìn nhau đâu cũng thấy một nỗi mơ hồ
ủ rũ lấy làm của chung
người lấy sống làm biện bạch cho tồn tại.

Toàn những chuyện mình không thể biết.
biết là biết rằng không phải biết,
biết là biết mà cũng biết là vậy.


(Biết thế quái nào được khi mỗi buổi mở mắt dậy, mẹ vào phòng gọi dậy mà ăn
rồi đến tối trước khi đi ngủ lại lội lên nhăn nhó bắt tắt đèn).

.























[Reuter] India 26.12.04






- Đương nhiên là ngồi nhìn chứ làm gì.












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét