Nó đã nói với gã như vậy. Gã không biết. Gã chẳng quan tâm. Mà nó cũng chẳng có vẻ là quan tâm. Gã năm nay đã quá bốn, còn nó chưa tới hai.
Căn phòng tối. Gã ngồi lọt thỏm trong sofa, chân vắt chéo, tay tựa thành, đung đưa. Điếu thuốc hút dở đặt trên bàn, đầu ửng đỏ, nhạt dần. Màu nhạt dần. Gã không hút thuốc.
Gã giương mắt, cố mường tượng ra dáng hình của nó, phía bên kia phòng. Nó có đang nhìn gã? Có tiếng cựa quậy trên sàn gỗ. Không phải nó. Gã biết là không phải nó.
Gã nghĩ tới một chuyến đi xa, không cần thật xa, trên đường về. Nó không thích. Nó thích vùi đầu vào gối và mơ màng về những chiếc đèn cầy. Một buổi sáng trong lành. Và gã không ở đó. Gã cũng chẳng thiết.
Không phải lúc này.
Những giấc mơ vắt ngang bậu cửa.
Không phải lúc này.
Những cuộc phiêu lưu ròng rã không bao giờ đợi tới lúc bắt đầu.
Không phải lúc này.
Đèn bật. Hắt qua tấm rèm dày, ánh đèn đường làm sáng hẳn cả mảng phòng. Giường đệm cao, drag mền bề bộn. Điếu thuốc vẫn trên bàn. Màu hồng nhạt, nhạt dần. Hắn không còn trong phòng. Nó cũng vậy.
Không phải lúc này.
2. Bất chợt, tôi thèm ngửi một mùi nước hoa.
3. Thật không phải lúc này!
hehe.cá mập :D
Trả lờiXóa