Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Dọn nhà



những thiên thần có chết bao giờ đâu

Janusz Leon Wisniewski





Hôm nay, dọn nhà.

Dọn nhà tức là chuyển đến nhà mới, không ở nhà đang hiện ở nữa, tức là Mẹ cũng dọn đi, Kính cận cũng đi và hiển nhiên Mặt tròn cũng phải. Nhà đang ở sẽ thành nhà cũ. Thực ra cũng không cũ được mấy, vì nghe nói nhà được đem bán. Và đã có người mua, mua luôn rồi. Thành ra không có nhà cũ, chỉ có một nhà, là nhà mới kia. Nhà chỉ thành cũ khi không có ai mới vào ở, còn không, chỉ có thể gọi là nhà từng ở, không thể là cũ.

Dọn nhà là nói cho to, thực ra cũng chẳng có mấy gì. Nghĩ lại thì cũng thành ra đúng thật: ba mẹ con, mỗi người một quẩy đồ, lỉnh kỉnh chút nồi niêu chiếu màng, thêm cái tivi con con và mấy cái thùng giấy to một vòng tay người lớn ôm không gọn – chất thành một ụ nhỏ trước hàng lang, nằm chờ chuyển lên xe. Như nhà nằm chờ thành cũ (hay từng ở). Bất kể muốn hay không.


Chẳng tốn mấy thời gian, loay hoay trong gọn buổi sáng là xong, đến khi nắng đứng thẳng và mắt ngước lên không cần nheo nữa là tất cả đồ đã được chuyển gọn lên xe. Ba mẹ con cũng gọn gàng chui vào băng ghế phía trước cabin, im lặng ngồi bên nhau trong tiếng brừ brừ cùng nhịp run nhẹ đều đều. Vẫn không nói gì, Mẹ khẽ đưa tay vuốt tóc Kính cận, vẻ mặt điềm nhiên, không rõ đang vui hay buồn. Chắc Mẹ đang lo, không biết chuyển đến nhà mới có đồng nghĩa với chuyển luôn trường mới không. Kính cận hơi nghiêng người, nép vào lòng Mẹ, mắt chăm chú nhìn các ngón tay đan vào nhau, cọ nguậy không ngừng - như thể đang chơi trò đếm ngón. Mặt tròn ngồn bên cạnh, áp tay vào thành cửa xe, má áp nghiêng tay, mắt to nhìn xéo về phía cái lồng lưới mắt cáo, chăm chú hồi lâu. Và vẫn không ai nói gì. Chiếc xe đạp của Kính cận được buộc chặt ở khoang sau, nghẹo đầu. Dường như nó đang buồn.

Thoắt cái tất cả đồ đạc đã được xếp gọn vào xe, cửa sau đóng lại cái xoẹt. Thoắt cái nữa chú lái xe đã ngồi kế bên mẹ-con, tay quệt quệt mặt cười cười. Thoắt thêm cái nữa, xe đã ra tới đầu hẻm. Bỏ lại buổi trưa đứng lặng không tiếng gì, nằm chờ chiều đưa ngày đi ngủ, như nhà nằm chờ thành cũ.


Có một điều mà mãi sau này Kính cận với Mặt tròn mới biết. Trong mớ lủng bủng những đồ những hộp, không biết xuất hiện từ bao giờ một bìa sơ-mi màu nâu nhạt, bên trong có một khung hình gỗ. Hình chụp căn nhà cửa kính phía dưới, nhìn xéo từ trên xuống, bên cạnh là cửa sổ gỗ mở rộng toang. Treo tòn ten dưới cánh cửa gỗ bên phải là một miếng bìa các-tông, chữ được viết nắn nót, gần như là đồ, màu xanh lơ : “Tạm biệt!”, kế bên là một hình vẽ giản lược mặt tròn nhíp mắt và một mặt kính cận cũng tròn tròn. Cả hai đang cùng cười.




Nhắc mới nhớ, suốt cả buổi sáng, ngó tới ngó lui, chỉ thấy cửa sổ mở trống toang hoác, chẳng thấy cô bé đâu. Chẳng biết cô bé chạy chơi đâu rồi.
Chẳng biết nữa.









...



Chỉ là tưởng tượng thôi, đã là một điều quá tuyệt vời rồi!

Một cửa sổ luôn mở rộng toang, một khoảnh trời xanh riêng của mình, một cô bé con với đôi mắt mũm mĩm và một trí tưởng tượng không gì ngăn nỗi. Trong đó, ở đó và tại đó, thế giới luôn là một khu vườn rộng mở và con người là những thiên thần với đôi cánh ngủ quên. Ngoài ra, chỉ tưởng tượng thôi (đã là một điều quá tuyệt vời rồi), giữa bên trong và bên ngoài, giữa hạn hẹp và tự do, giữa thực tế nhạt xám và mơ mộng màu hồng, giữa đôi chân chạm sàn và đôi cánh dang rộng, giữa bạn và tôi, chỉ cách nhau một lần khung cửa gỗ: Chỉ một chạm tay, là tới thần kỳ.

Trong mỗi người lớn sẽ là một đứa trẻ, trong mỗi đứa trẻ là những gì tinh khôi, rực rỡ và trân quí, chỉ xuất hiện duy nhất một lần rồi tồn tại mãi mãi. Ta gọi đó là tuổi thơ. Cuộc sống là một hành trình đánh mất và tìm thấy, để rồi đến một lúc nào đó, chúng ta lại tìm về, trở về với giá trị cao quý nhất con người hằng cố công gìn giữ: trí tưởng tượng.


Vì thế, như một lời chân thành, xin gởi tặng đến chính tôi, những người đã từng có trí tưởng tượng.




Sài Gòn, 28.09.08












4 nhận xét:

  1. tottochan có nghĩa là gì? mà cái này là từ 360 cũ hả? và em đâu rồi?

    Trả lờiXóa
  2. Ai nói thiên thần không chết?

    Chết từ bên trong chết ra!

    Trả lờiXóa
  3. Đọc yêu như ôm tuổi thơ của chính mình trong lòng vậy!!!

    Trả lờiXóa