Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Mùa thu rơi bao lâu?



1. Bạn viết về mùa thu, thắc mắc rằng mùa thu thì dài bao lâu. Rằng (bạn nói) khi những chiếc lá cuối cùng trên cành đủng đỉnh lắc lư rơi nhẹ xuống nền vàng xào xạt, khi những chiều hoàng hôn óng ả ôm lấy dòng Seine êm đềm với từng đợt gió rung rinh dúi vào lòng người đôi đợt rùng mình se sẽ, khi những buổi sáng trời cao-trong-xanh vút như mê hoặc mắt nhìn đăm đắm, ấy là khi mùa thu lại tới. Ấy là lúc bạn tha hồ mặc áo cộc quần rong, tênh hênh đi giữa chốn đô thành hoa lệ mà chụp hình, mà ngắm nghía người ta hẹn hò, hoặc là điềm nhiên thè lưỡi lếm kem mà không sợ bất cứ hậu quả (quá) tê tái nào.

Sài Gòn thật (từng) không có mùa thu. Những khoảng chuyển mình nho nhỏ thật khẽ trong ngày không đủ làm nên mùa; những buổi sáng trời thu trong, những buổi nắng thênh thang cuộn tròn lòng phơi phới không phải là điều dễ dàng nhận thấy, nhất là đối với những ai chưa từng đặt chân ra khỏi Sài Gòn quá tháng. Những khoảnh khắc mùa thu chấp chới hiện ra rồi lẹ lành lẩn mất, như một nét chấm phá của tiết trời thành phố, chỉ có thể (lại) hiện ra rõ rành trên từng câu từng chữ của sự từng trải. Gọi là thu, vì đã thực có thu.

Thay vào đó là mùa lá rụng. Không hẳn rần rần lá rụng chuyển mùa (cho) thu sang, chỉ là những lúc gió mạnh, trời lay, từng đợt lá rụng trên đầu, trước mặt, lả tả như trái chò nâu quay tít tít mò. Có khi gió xoay cuốn lá xoáy thẳng vào người, thích thú tơi bời. Nhưng cuộc đời chẳng dễ được hai lần.


2. Lơ ngơ với mơ màng không hẳn là xấu, tuy cũng chẳng phải là thuộc tính họ hàng với người học kỹ thuật. Bạn học kỹ thuật, nhưng thường có những quãng mơ màng lồng lộng như thế. Bạn thích thế, mà mình cũng thích. Chắc cũng phần vì mình (cũng) học kỹ thuật.

Vì là dân tính toán, nên có khi cắc cớ mà tự hỏi rằng: một người (thì) rơi bao lâu?

Cái này đơn giản, có thể trả lời tương đối chính xác mà rằng: lấy khối lượng một người lớn xác là 80kg, coi như người tiến từ từ tới sát mép tường rồi mới rơi nhẹ nhàng không vận tốc đầu, bỏ qua ma sát với không khí, và xét chuyển động như là chuyển động của chất điểm: vấn đề lúc này trở thành giải bài toán chất điểm rơi tự do từ độ cao h cho trước. Đánh vật với số với chữ một hồi thì cũng tính ra được (cho là) x giây. Trong thực tế thì thời gian rơi có thể ngắn (hay dài) hơn một lượng chưa xác định nào đó, tùy thuộc vào các thông số thực nghiệm, như là: góc nghiêng khi nhảy, tốc độ gió, độ cao tương đối so với mực nước biển, mối liên hệ tương đối giữa độ cao h và vị trí đứng bấm giờ của người quan sát, ...

Nhưng bất kể việc tính toán sự rơi có ngùng ngoằng ít hay ngùng ngoằng nhiều, thì kết quả chắc chắn không đổi; người rơi có nghĩa là chết (tới bị thương). Hậu quả như thế thì quá là không chấp nhận được. Thế nên chuyển lại xem xét cái sự thu rơi nhắm chừng khả dĩ hơn. Ít ra là an toàn hơn cho người kể chuyện. :)


3. Vậy rốt cuộc thì mùa thu rơi bao lâu? - Bằng thời gian chiếc lá rời khỏi cành.




*viết thêm:

Mình rất chăm đọc blog. Chăm đến độ như thể cày xới và băm nát vườn bông màu mỡ nhà người. Mình cũng thích lên tiếng, nhưng ném đá làm sao cho người khác không cảm thấy là đang bị ném đá thì mình chịu. Đôi khi có cảm giác những suy nghĩ khi chuyển hóa thành câu chữ, có vẻ, đã mất đi cái sự duyên dáng (muốn có) của nó rồi. Hoặc là do mình vô cùng duyên dáng quá. Cái này mình cũng chịu.

Mình rất thích đọc, không chỉ đọc blog mà còn đọc sách, đọc truyện, đọc báo nữa. Nhưng mà đọc blog thích hơn nhiều (mấy thể loại kia nguội ngắt rồi, chán rồi!). Có cảm tưởng như mỗi lần bật danh sách cập nhật blog lên là thấy một chùm bong bóng đủ thể loại, đủ sắc màu: có xù xì, có lịch lãm, có phong trần, có dài ngoằng, có bình dân học vụ, có quảng đại sâu xa, có đằm thắm, có vanity suốt đời, và có ... nhiều nữa; mà nói chung là tất cả đều rất chi mơ màng.

Không chỉ là của người khác mà chính là của mình, như một ai đó từng nói: khao khát được nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay, những điều mà mình hằng trân quý như là một minh chứng cho những dồn nén của bản thân, rằng điều đó là thật, điều đó có tồn tại và điều đó đã tồn tại. Như cái cách mình nhìn thấy những mẩu giấc mơ con của mình, qua chùm bong bóng chữ với nghĩa của mọi người. Cho dù đời thực không như mơ.

Nhưng mình vẫn (muốn) tin rằng tồn tại cái gọi là "tình nghĩa bloggers" hay "phi lê thành phố", cho dù là gọi bằng bất cứ tên gì, thì tồn tại vẫn cứ là tồn tại: đã từng là mãi là. :)










6 nhận xét:

  1. Mùa thu rơi bao lâu? Bằng thời gian chiếc lá rời cành.
    Là khoảng thời gian chiếc là còn day dứt, dùng
    dằng, dấm dúi thêm điều gì đó ư?
    Hay bằng khoảng thời gian lá rời cành, dung dăng dung dẽ rong chơi cùng thèng gió rồi mới hỉ hả chạm đất?

    (Thắc mắc nên hỏi - thích lảm nhảm)

    Trả lờiXóa
  2. Blog của THT mà liệt vào bình dân học vụ thì cũng chịu chú!

    Trả lờiXóa
  3. - thích làm sao thì nó là vậy.

    - nói về những gì cao siêu bằng ngôn ngữ bình dân và chủ tâm nói cho mọi người cùng hiểu không phải tinh thần của bình dân học vụ là gì.

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn Cafe Sữa vì bài này.
    Đọc và chia sẻ là một ý niệm tốt và "tử tế" nữa.
    Thân

    Trả lờiXóa
  5. hen qua, trong may cai link khong co minh :)) ma mac gi em phai tran tinh du vay? thich thi thich the thoi, roi thi roi the thoi :P giong nhu yeu thi yeu the thoi :))

    Trả lờiXóa
  6. chị thì hoành tráng, trọn nguyên một bài luôn he he

    Trả lờiXóa