Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

Bởi vì hôm nay rất là đẹp.



1. Cơ bản thì con người yêu bằng việc nhìn. Hạnh phúc không bao giờ toàn vẹn nếu chỉ nhìn, nhưng nếu không đảm bảo một liều lượng thỏa mãn tối thiểu trong việc nhìn, thì hành trình tìm đến hạnh phúc của con người là chưa bắt đầu.

Ấn tượng thị giác là rất quan trọng, ở mức độ khác nhau ở từng người khác nhau, và còn khác nhau hơn nữa, ở từng giới tính khác nhau. Nhưng tựu trung, thị giác luôn là một trong những loại nguồn cơn tạo ra ấn tượng khắc họa dấu ấn đậm nét và trực tiếp bậc nhất, lên tâm trí con người. Càng nhiều trải nghiệm và va chạm cuộc sống, con người càng tích lũy thêm nhiều phương cách, vô thức và hữu thức, để xử lý, hoặc giả làm biến đổi, sức kích thích của các ấn tượng thị giác. Chúng ta học cách đưa một màng lọc của lý trí và suy đoán chen giữa sự nhìn; chúng ta quen dần và chấp nhận việc biến đổi cái nhìn dưới sự chi phối và tác dụng của kinh nghiệm.

Không phải trải nghiệm cho chúng ta khả năng nhìn xa hơn cái nhìn thấy hiện tại, cũng không phải kinh nghiệm làm nảy sinh xu hướng mong muốn tìm kiếm dấu vết của sự chắc chắn, đằng sau những gì đang được thấy, chính cái bản năng ham muốn lợi ích chưa bao giờ thay đổi của con người làm nảy sinh phản xạ lo lắng, rồi thúc đẩy những phán đoán giá trị về độ hữu ích, chắc chắn, cũng như đáng tin cậy của sự đang được nhìn.

Dần dần con người lại tiến gần nhau hơn, dần dần con người lại, một lần nữa, giống nhau đến kinh ngạc: đánh giá lợi ích đạt được (cho mình) từ những gì đang nhìn thấy thông qua kinh nghiệm cụ thể bản thân có được từ các tình huống, ít nhiều, có nét tương đồng. Mà ngay cả cái phán đoán lượng định sự tương đồng đó lại là một phép lượng định tương đồng xấp xỉ khác nữa.

Hoặc nói gọn lại là vì con người chán phải thất vọng rồi. Còn bằng không, con người đó quả thật đang rất hạnh phúc.



2. Rồi khi người bất chợt run lên, khi hai tay trở nên thừa thãi và đầu không thể suy nghĩ, ngoài việc đuổi theo một cái gì đó bất chợt xuất hiện, một cái gì đó hiện ra dưới hình dáng của những dòng chữ, liên tục, dập diều trôi qua, vô tận, hoặc đeo bám theo chúng hoặc buông mình theo bất kỳ tưởng tượng nào có thể gợi lên từ chúng, từ tiếng nhạc đang văng vẳng vang lên: hoặc đơn giản hơn, và dễ chịu hơn, là nhìn vào cái hình ảnh nãy giờ vẫn lẩn khuất phía sau, hình ảnh của sự đầu hàng tuyệt đối, của nỗi nhớ dắm dẳng, của suối nguồn dịu ngọt, của vùng ký ức tưởng chừng như đã chìm sâu vào lặng im; của sự thôi thúc được lao lên, được nhìn thấy, được gọi lên, được đụng chạm, được ôm lấy - một khuôn mặt không cần phải gọi tên, chưa bao giờ cần.

Hơn bao giờ hết, đó là lúc người ta hiểu ra một hiển nhiên không thể khước từ: tồn tại những lớn lao đủ giấu sâu trong lồng ngực.

(Mà giấu sâu quá thì thể nào cũng có lúc quên luôn he he)



3. Khởi thủy là nhìn; chúng ta yêu ngay cái đang nhìn - mà chúng ta cũng nên như vậy: một nụ cười, một dáng vẻ, một nét gợi cảm, một chút phong trần, hoặc chỉ là một sự tưởng tượng trong tình trạng mù mịt xác thực. Cái yêu hồn nhiên ấy có thể gói gọn trong ngữ "Chớm yêu". Cái tinh thần bất cầu vụ lợi ấy vốn dĩ là thuộc về tuổi trẻ. Hoặc giả là còn thuộc về người trẻ, cho đến chừng họ bất đầu ngẫm nghĩ về sự được mất.

Mà không phải người trẻ ngẫm nghĩ thì thành người già, hoặc thành người không trẻ. Cơ bản con người vẫn trẻ đấy, nhưng sự tất đạt đa khiến họ phải thận trọng. Khi con người biết suy tính được hơn cho bản thân, chính là lúc họ không bao giờ còn là như họ đã từng.

Hoặc yêu em khi em đang còn trẻ (nói thế không có nghĩa là em già thì hết yêu), hoặc là yêu với những toan tính nhằm bảo toàn cho phần lợi ích nhận lại, hoặc là vô vàn cách nào khác nữa, ... mà có tốn bao nhiêu bút mực cũng không thể kể xiết. Bất chấp thế, yêu vẫn cứ là một phạm trù vô định. Bất khả định như tâm thức con người: người ta càng cố gắng giải phẫu, cố gắng làm rõ sự mông lung trong suy nghĩ và cách thức vận hành suy nghĩ của chính mình, thì người ta càng lấn sâu vào một vùng không gian đen kịt, ở nơi mà vô thức và hữu thức không còn là ý nghĩa gì cả.

Ở nơi mà, chính tiếng nói của phần người (hay phần con gì?) chưa bao giờ hiểu thấu lại là tiếng nói duy nhất dẫn đường cho chúng ta, đến bất cứ nơi đâu.

Nhưng thời gian là không đủ, cho bất cứ nơi đâu, cho bất kỳ chuyện gì.




4. Hãy yêu nhau đi!

Bởi vì, hôm nay là một ngày trời quá sức cbn đẹp.
















11 nhận xét:

  1. Hoan hô cái số 4.
    Còn 3 cái trên vừa đọc vừa suy nghĩ

    Trả lờiXóa
  2. chủ yếu là khúc cuối, khúc trên lảm nhảm dàn cảnh thôi anh à.

    Trả lờiXóa
  3. sao khong co gadget de follow ha em?

    Trả lờiXóa
  4. Me nhung cai tittle cua anh!

    Trả lờiXóa
  5. những cái ấy thì có gì mà phải (kêu/chửi) mẹ nhỉ?

    Trả lờiXóa
  6. Me^ co mu anh CFSua! :D

    Trả lờiXóa
  7. :)) cái tật nói năng sao mà đọc ra thành "mẹ" vậy sữa?

    Trả lờiXóa
  8. 1,2,3: mò mẫm giữa những đám mây
    4: trời trong xanh, nắng lung linh ;))

    Trả lờiXóa
  9. đọc mắc mệt, tao khoái cái số 4 thôi

    Trả lờiXóa
  10. không hề chi, bởi vì hôm nay là một ngày trời quá sức cbn đẹp.

    Trả lờiXóa