Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010

Một công cuộc từ tâm


*mộtngày.khônghai.khôngmười



Trò chơi bắt đầu bằng việc gọi tên; đó là trò xếp hình.

Cũng cần nói trước rằng không việc gì phải tưởng tượng: một màn đêm đậm đặc bao quanh, thường trực trước mũi, chui vào hốc mắt và điềm nhiên hiện diện cả trong tận từng chạm nhẹ mân mê trên da, vân vê trong tóc; không có ánh sáng, hiển nhiên, bóng tối không tồn tại. Có thể điều này là hơi khó tưởng tượng cho mọi người, nhưng không phải tôi muốn làm khó, hay cản trở đến sự mường tượng bức tranh của mọi người, một cách xác quyết; rõ ràng, tôi không muốn thế, mà cũng rõ ràng không kém, tôi không thể muốn được. Chính là ý Chúa; tất cả là ý Người.

Thế nên không việc gì phải tưởng tượng cho nhọc lòng; tất cả dòng sông đều chảy và trò xếp hình sẽ được chơi. Tôi có thể khẳng định điều này, tôi đã và vẫn đang chơi đây.

Bắt đầu là làm quen, và làm quen hay bắt đầu đều không phải là việc dễ dàng với tôi; hình như tôi không có năng khiếu khởi đầu một cái gì - một công cuộc, một thói quen, một trò chơi, hay thậm chí là một cái gì đi nữa: khi tôi nhận ra, thì tôi đã được quăng vào nửa chừng của một sự đã rồi, chỉ còn gắng thêm chút nữa là hoàn thành, và lúc nào cũng chỉ còn thêm một chút nữa; cuộc đời tôi luôn gắn liền với những chuỗi sắp hoàn thành. Đúng luôn cả với trò xếp hình sắp sửa được chơi này: còn thêm chút nữa là sẽ hoàn thành.

Vì lẽ đó, sẽ không có gì ngạc nhiên, nếu tôi nói với bạn rằng, một ai đó, tôi cứ nghĩ nên là một ai đó, đã dúi vào tay tôi, cái mà một giọng nói không biết từ đâu mà đến gọi là trò xếp hình, và tôi hiểu, như thế là tôi đã ở giữa chừng một cái gì đó để hoàn thành, thêm một chút nữa là hoàn thành.

Tôi cũng có thể chọn không làm gì cả, tôi cũng thích không phải làm gì, mà sự thật thì tôi cũng không thể làm gì cả, nếu không có những chỉ dẫn đầy sức mạnh đến cùng giọng nói không biết đến từ đâu. Tôi cũng có thể chọn ngồi im như thế lắm chứ, nhưng đang giữa chừng một cuộc chộn rộn như này, thì có, hoặc giã là vờ vật, chú tâm vào một cái gì đó, có lẽ là cách tốt nhất để không lọt vào tầm chú ý, hoặc theo cách khác, là trở thành những đơn vị (được) chăm sóc chuyên sâu. Vả lại, có cái gì đó để mà chạm vào, trên nền vô vàn những âm thanh hỗn độn và không chủ đích như thế này, cũng là một cách để không phải ngủ. Mà đối với tôi, ngủ là việc quá sức dư thừa.

Thế là tôi chơi xếp hình. Thế là tôi xếp hình. Mà, xếp hình thì xếp làm sao?

Lại một lần nữa, đức tin của tôi được đền đáp; trong lúc vẫn đương loay hoay với cái gọi là trò xếp hình, thì lại giọng nói ấy - cảm ơn Người, vì đã luôn bên con! - lại vang lên, rõ ràng và quyền lực: "Gỡ nó ra hết, rồi xếp lại!". Tôi mau mắn làm theo, lần này thì không có lưỡng lự hay cự cãi gì nhé. Cũng nhanh chóng như chính thái độ chấp hành và tuân thủ không nghi ngại của tôi, giọng nói đó lại vang lên, như thể là ban thưởng, tiếp tục đưa ra một chỉ dẫn thực hành đầy quyền lực, nhưng không chút ép buộc, không một chút nào: "Phải đếm số mảnh tháo ra chứ!", rồi tôi đếm, và ân thưởng lại tiếp tục: "Xếp lại đi!". Dĩ nhiên, tôi chỉ chờ có thế.

Mỗi khi tôi lâm vào bế tắc, mò mẫm trong mù mịt hư không vô hình, tiếng nói đó lại vang lên, cùng lúc với sự hân hoan trong tôi, đưa tôi đến một bến bờ mới, một giữa chừng mới, gần với sự hoàn thành chung cuộc, hơn bao giờ hết. Rồi cứ thế mà tiếp tục, như thể Chúa của tôi đang rất mực hài lòng và không ngừng chăm chú quan sát sự thuần phục đức tin của một trong những đứa con hết mực tôn kính Người, hoặc giã Người chính là đang ngụ trong tôi, lặng lẽ quan sát và rõ ràng đưa ra hết chỉ dẫn này tới chỉ dẫn khác, dẫn dắt con Ngài ngày càng tiến gần hơn đến cái kết cuộc cần kíp: Người là đôi mắt dẫn đường. Tôi không chút mảy may nghi ngờ điều đó; mỗi khi tôi gặp khó khăn, giọng nói thần khải đầy quyền lực của Người lại vang lên, thậm chí trước cả khi tôi nhận thấy cái khó khăn mình đang gặp. Rồi cứ thế, cứ thế.

Cuối cùng, trò xếp hình cũng hoàn thành, tức nghĩa là, tôi đã chơi xong. Hiển nhiên là tôi biết, vì tôi có thể nghe được rõ ràng lời Người đang nói, với mình: "Rồi, xong, đây là con gấu.", chắc chắn như thế, không thể nào khác. Vậy là từ đó tôi biết được rằng, mình có thể tạo ra một con gấu, chỉ đơn giản bằng cách xếp các mảnh hình. Đương nhiên không phải là một con gấu bằng xương bằng thịt, Chúa biết, tôi không phải gã khờ; con gấu của trò xếp hình là một dạng gấu khác, dạng gấu sẽ không làm bạn hoảng sợ hay lo lắng, không một chút nào, mà ngược lại, bạn hoàn toàn có thể cầm trên tay, vung vẫy, tung hô, và có thể cả lên tiếng khẳng định một cách chắc nịch: "Đây, con gấu!". Không sự thật nào thật hơn thế, ngay cả sự thật của bánh mì.

Mà có thật là tôi đã hoàn thành không?










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét