Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Là gì đâu, chỉ một nỗi thốt nhiên!



1.

Thế rồi cũng gần hết tháng 3. Những chiều ngọt vàng nắng như gỉ mật, thơ thẩn lanh quanh một hồi lại đến giờ cơm: 15 năm chớp mắt như giấc ngủ trưa; mở mắt ra là lại thấy Tết, sắp tàn. Đến tuổi 30, cuộc sống chỉ thực sự mới bắt đầu.

Tuổi 30 người ta bắt đầu chết. Cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất đang trên đà xoay của những banh quay liên tục nhanh dần, lăn chậm nốt qua cái thời người ta gọi là trẻ, mặc những niếu kéo - những liên tục quay về: mỗi con người mang trong mình một thế giới bao gồm tất cả những gì anh ta đã nhìn thấy và đã yêu, nơi anh ta không ngừng quay trở về, kể cả lúc anh ta đang rong ruổi và tựa như đang trú ngụ ở một thế giới khác lạ. Mọi sự luôn được an bài như vậy; đơn giản là họ không có lựa chọn nào khác, hoặc họ không thể chọn khác, hoặc họ chỉ đơn giản là không chọn. Họ cứ thế, chết từ từ.


2.

Thốt nhiên, những giấc mơ vồ vập đến. Không bao giờ lặp lại, nhưng cùng một kịch bản: ráo hoảnh - mẩu mơ con xé nát cơn ngủ vụn. Mà không ngủ có khi lại tốt. Người ta có khối thời gian để ngủ, khi chết rồi.

Để chết, không thể không sống.


3.

Mùa mưa
mùa cúc về
vàng lối ..



Giữa khuya, nghe sấm gầm gừ và mưa lộp độp, đêm có vẻ là ngon.










5 nhận xét:

  1. "họ cứ thế, chết từ từ" --nhưng có người nhận ra cái chết ấy cũng vui.

    Trả lờiXóa
  2. - qt: lâu rồi có đọc truyện ngắn, nhớ mang máng, hình như, tên là Ngõ cáigì đấy, trong đó có đoạn, đại ý, như thế này:

    Rồi tới một lúc nào đó, chỉ việc ngồi, cùng nhau, nhìn ra ngõ, mà nhớ về những tháng ngày đã qua, cũng là đã vội vã lắm rồi.

    :)


    - lai cái ịt là lai cái ịt!

    Trả lờiXóa
  3. http://www.ngoilaibennhau.net/modules/newbb/viewtopic.php?topic_id=1040&start=20

    Ngõ Hà thành - Phạm Lệ Bình

    Trả lờiXóa