Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Giáng sinh ở Sài Gòn


*do sơ suất bài đã được pốt lên khi chỉ vừa xong phần tít nên phải giấu bén đi chờ đủ lông đủ cánh mới lại pốt, vì vậy thật lòng xin lỗi các bác đã đổ xô vào xem mà lại hoá công cốc. sự nhiệt tình của các bác là niềm cổ vũ lớn lao cho em tiếp tục bám trụ sự nghiệm nói nhảm nơi này.




Là đêm trời mát lành; hiếm hoi mới có. Ba năm rồi, trời im gió trong đêm Thánh. Ba năm rồi, tôi nằm nhà rúc mình trong chăn với lời nguyện cầu sáng nhấp nháy: trời mưa! Kế hoạch không thành.

Đói giục giã dắt xe ra đường tìm của bỏ bụng, đi ngang qua tu viện, thấy sáng choang cả dãy phòng tầng áp mái trên cao. Dưới này, hàng quán vẫn buôn buôn bán bán. Cơm hết sớm. Có lẽ do trời lạnh. Lúc quành về, trước khi rẽ vào khúc quanh, còn kịp thấy từng nhóm người đi bộ, tràn cả xuống lòng đường. Họ đi chậm, ăn mặc đường hoàng. Họ đi chậm, không thấy cười đùa. Những người đi lễ sớm. Còn 4 tiếng nữa.

Sài Gòn không có mùa đông. Những đêm gió mát lành càng làm lòng người nao nức nỗi thèm thuồng một mùa lạnh buốt. Bởi vì trời lạnh nên người ta cần có nhau, hay bởi vì lòng người cần có nhau nên trời trở lạnh? Hạnh phúc nở trên những đôi môi cười, hay chỉ là để cảm thấy mình đẹp? Không biết được. Hạnh phúc là cái gì đó quá mơ hồ để có thể diễn đạt thành lời. Nhưng để cảm thấy mình đẹp thì lại là chuyện khác.

***

Có ti tỉ cách để cảm thấy mình đẹp. Để cảm thấy mình đẹp thì có thể đi chơi mua sắm sửa soạn. Để có thể thấy mình đẹp thì có thể chơi nghệ thuật học đàn học hát học khiêu vũ. Để có thể thấy mình đẹp, có thể chơi thể thao thể dục thể hình và kể cả bơi không biết nhét vào loại thể nào. Hoặc đơn giản để có thể thấy mình đẹp, người ta có thể soi gương rồi cười. Dứt khoát đọc sách chỉ thêm nếp nhăn lên trán, rắc tiêu lên tóc kẻ đầu xanh hay bạc trắng lửa hồng mái đầu bạc, nếu có còn.

Để cảm thấy mình đẹp, họ có thể làm nhiều việc khác nữa. Để có thể cảm thấy mình đẹp, họ có thể ăn vận đẹp rồi hẹn hò cùng nhau xuống phố ngắm đèn, dù rằng đèn năm nào cũng hại mắt như năm nào. Để cảm thấy mình đẹp, họ có thể hát, cùng nhau hay một mình. Hoặc để cảm thấy mình đẹp, họ có thể viết blog: Tôi viết blog, nghĩa là tôi tồn tại. Tồn tại là tồn lại, nghĩa là không ai đoái hoài đến nữa lâu rồi.

***

Giả thử vũ trụ vừa tròn một ngày tuổi, thì trái đất chỉ mới xuất hiện được khoảng 8 giờ, và thời gian tồn tại của loài người cũng không dài hơn một cái chớp mắt. Nghĩa là tính từ thời điểm Vụ nổ lớn đến lúc chúng ta, hậu duệ của những con linh trưởng biết tư duy, nhận thức được sự tồn tại của mình và lần ngược đến sự tồn tại của vũ trụ, mới chỉ là hôm qua. Vũ trụ chờ suốt 14 tỷ năm để con người có thể chứng kiểm sự tồn tại của nó. Con người chờ suốt hàng những ngày dài để rồi chỉ trong một chớp mắt, nhận thấy tình yêu. Và thế giới không còn như trước nữa.

Sau một chớp loà, rồi mọi sự đổi khác. Người con trai/đàn ông tìm ra người con gái/đàn bà để chỉ cho mình thấy: trái tim ở đây. Tình yêu ở đây.

Như một chớp loà. Và thế giới không bao giờ như trước nữa.

***

Trời lạnh. Những con chó nằm lim dim trong sân. Ngủ suốt ngày.

Chiều le lói vài ánh chạng vạng. Ông cụ thong thả guồng từng vòng xe lướt qua lổn nhổn những gạch cát hai bên vệ đường. Cụ bà nơi yên sau, chân vắt chéo, áo len màu ấm. Gió thổi mây đưa chiều đi ngủ. Không thấy mặt trời.

Có bao nhiêu cuộc đời cùng trôi qua sát-na này?


Không biết được.

***

Buổi chiều hôm ấy nước dâng cao dập dềnh. Đi giữa trời lộng gió mà lòng nôn nao khôn tả. Như là bắt gặp nỗi nhớ. Nỗi nhớ một cái gì đó khiến ta đang làm cái gì đó nửa chừng lại nghĩ đến một cái gì đó khác nữa. Thường là nghĩ đến gái. Thường là có tí chút nuối tiếc. Như nhớ về một dòng sông đã trôi qua đời mình.

Như một chớp loà và lòng muốn yêu người da diết. Yêu em tha thiết!

***

Đêm Sài Gòn không có Giáng sinh; ngoài những sân lễ đường hay nơi nhà nguyện, niềm vui tấp nập trên môi không biết bao nhiêu người hớn hở; không cùng một giấc mơ. Không có tuyết. Paustovsky không thể sống mãi và chúng tôi không thể trẻ hoài.

Duy nhất một lần trong năm, 6 quả chuông của Nhà thờ Đức Bà đồng loạt kêu vang, điểm báo thời khắc Lễ Canh thức bắt đầu. Thực hư chưa biết được.


















4 nhận xét:

  1. Bài này đọc thấy rất...đẹp :)

    Trả lờiXóa
  2. Tôi viết blog, nghĩa là tôi tồn tại. <-- tuyên ngôn mới cho năm mới ha =))

    Trả lờiXóa
  3. In this mad world
    I just found out this place
    To stop and stare
    And loving your words...

    Stranger

    Trả lờiXóa
  4. quên mất là trong í rực rỡ nhưng ko lạnh. ko lạnh thì ko phải giáng sinh. mỗi tội mình lại có thù oán sâu nặng với giáng sinh xao mình cứ nhắc nó làm quái gì nhỉ, buồn chết đi được

    Trả lờiXóa