Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Nothing's real but love





1. khi nghe bài hát này bỗng nhiên tôi nhớ Momo. Không, tôi không nhớ, tôi nghĩ về Momo. Tôi nghĩ về Momo và người yêu của nó - bà gì đấy già khúc cuối chết mất quên tên rồi. Không có gì liên quan nhưng đột nhiên cái điều thắc mắc xưa cũ ấy lại quay về: yêu gì trong đó? Điều gì thúc đẩy cậu bé chỉ mươi mấy tuổi đầu yêu cái bà gì đấy già, lại còn cố gắng ướp nước hoa giữ xác bà gì đấy càng lâu càng tốt dưới tầng hầm? Tác giả đã cho Momo giải thích vì đó là em, không, vì đấy là yêu, nhưng tôi không tin ông đấy: ổng là một con tắc kè bông. Hoạ có điên mới nghĩ là ông ấy nói thật. Chả có ông nhà văn nào lại đi nói thật trong tác phẩm của mình. Nếu không thì nhân loại hẳn vẫn còn đang trong giai đoạn inventing of lying.

Có lẽ là tính cao trào: có lẽ tình yêu là một cái gì đó quá cao trào, đến nổi có thể xui một đứa bé dùng nước thơm và lần cửa gỗ chống lại với cả thế giới, với cả cái chết. Tình huống này có một sự đảo chỗ: đầu tiên là dùng vật chất: thằng bé dùng nước thơm để chống lại cái chết-ý niệmcủa người yêu - chống lại sự thật là người yêu của nó đã chết. Sau đó dùng ý niệm-ý tưởng giữ cho mùi hôi của cái chết không lọt ra ngoài giữ cho nó tiếp tục chống lại những người bên ngoài rắp tăm chia tách nó với người yêu: một bí mật không ai biết đến thì không ai lấy nó đi được. Đó là lập luận của một đứa trẻ, hay nỗi sợ hãi của lão già-tác giả? Cái gì là thật không ai biết được. Có khi đểu giả thì lại tin thật, còn chân thật thì vẫn cứ đểu giả như thường.

Chẳng biết gì là thật. Thế nên mỗi khi nghe cô ấy, tôi lại nghĩ đến Momo, rồi không gì nữa. Chẳng biết gì là thật. Chẳng có gì. Chỉ còn tiếng hát vang lên.

And nothing's real but love
Nothing's real without the love






2. Đêm Giáng sinh đang đến gần. Tức là năm (của Tây) sắp hết. Tức là đang mùa đông (của Tây). Tức là sg vào mùa lạnh và nỗi nhớ Love actually, đến hẹn lại lên, (dự báo) lại được dịp hoành hành các status. Năm nay có thêm một xuất phẩm hứa hẹn nhớ nhung truyền thuyết không kém: Gift of Night Fury (dịch tạm: Món quà của Bóngđêm Cuồngnộ). Đến lúc này thì có thể tìm thấy bản đẹp trên mạng, hay coi trực tuyến đều sẵn cả. Cả virus đính kèm cũng vậy.

Đoạn đầu phim Love Actually là giọng người dẫn chuyện lồng trong những cảnh gặp gỡ-đón tiếp ở sân bay. Chuyện kể về ngày 11/9 - sự kiện mà lại một lần nữa chia đôi nước Mỹ, như chiến tranh Việt Nam đã từng; vào những giây phút cuối cùng của những con người xấu số bên trong hai toà tháp đang sụm xuống nhanh không tưởng, có tổng cộng xxx tin nhắn-cuộc gọi các loại đến yyy người-nơi chốn gì đấy. Người ta thống kê tất cả lại rồi phát hiện ra một sự thật huyền diệu: tất cả là về tình yêu. Chẳng có chửi rủa đòi nợ thù hằn ghét bỏ gì cả. Chỉ còn lại tình yêu.

Điều đó nghĩa là gì?
em cũng không biết nữa
khi nào mình yêu nhau?


biết em chết!



3. Trong một lần trả lời phỏng vấn, chị Phan Việt có nói, đại ý, rằng: gặp gỡ các tác giả của những tác phẩm yêu thích là không nhất thiết; chị không có thôi thúc được gặp người viết sau khi đã đọc xong tác phẩm của họ: về mặt văn chương, "nếu một nhà văn thực sự làm đúng công việc của mình thì tác phẩm bao giờ cũng phải lớn hơn bản thân họ". Nhìn theo hướng ngược lại, những cuộc gặp gỡ mà chưa cần mở miệng ra đã phân định hẳn ngôi thứ như vậy - ngưỡng mộ và được/bị ngưỡng mộ, đều có chiều hướng trở thành cái gì đó quá đỗi nhàm chán, về lâu dài, cho cả hai bên. Sẽ cần nhiều hơn là thiện chí, trong những cuộc giao tiếp này, để câu chuyện trở nên thú vị, hay ít ra là để lại một chút gì cảm giác thân tình trong hồi tưởng của người trong cuộc. Nói cách khác, đòi hỏi một mức độ tương hợp nhất định để cuộc gặp gỡ của hai kẻ xa lạ tưởng-chừng-như-quen này không trở thành một thảm hoạ của lòng nhiệt thành quấy quả: để có thể nói chuyện cùng nhau, phải có sự tương xứng về nhiều mặt: hiểu biết, tính cách, đề tài ưa thích, v.v.. Bằng không thì ngắm gái sướng hơn.

Nhưng chưa đến giai đoạn tưng xứng ấy, thì bất kỳ người đọc sách nào, sẽ có một lúc trong đời, trong lòng trào dâng một xúc cảm ngưỡng mộ mãnh liệt đến độ bật thành tiếng: thế nào nhỉ? - Ông/bà đấy trông thế nào? Ăn uống bình thường không mà nghĩ ra toàn thứ củ khoai thích chết được này? đại loại thế. Rồi cứ thế mà kéo theo muôn vàn cách thức biểu lộ sự hâm mộ, từ cuồng nhiệt đến mất nhiệt, như giao lưu với tác giả, xin chữ ký tặng trên sách, mời đi cafe, v.v.. Hay như cách một gã nọ, khi đọc được một quyển sách hay quá là hay mà không có vẻ gì là làm bộ làm tịch, gã chỉ muốn gọi ngay đến cho tay tác giả thôi. Chẳng biết gã nói gì. Tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi nghĩ về cái khác, cũng phải đến hàng trăm lần rồi (bịa đấy, thế nó mới hoành).

Đó là một căn nhà gỗ một tầng, nằm tách biệt hẳn khỏi khu dân cư. Trên hàng hiên trước nhà có để một chiếc ghế dựa - loại ghế mà bạn có thể nằm đung đưa trên nó như trò chơi ngựa gỗ; ba bậc tam cấp và lan can tay vịn chạy vòng quanh: tất cả đều bằng gỗ. Xoay lưng lại với cuộc đời, như chính thái độ của ông, cửa chính căn nhà nhìn thẳng ra một bãi đất rộng thênh thang và ít cây cối. Cánh cửa hầu như đóng kín suốt ngày. Nếu có thể, tôi muốn được đến đó, đứng trong bãi đất rộng mà nhìn về phía căn nhà. Lúc đó, tôi có thể thấy ông bước ra hiên nhà lấy báo và sữa vào lúc sáng sớm, khoác pijama trắng sọc xám trong bộ dạng cao lêu nghêu của mình. Ông nhìn chằm chằm về phía tôi, rồi quay lại bước vào nhà, không quên sập cửa một cái to đến nổi tôi cũng có thể nghe tiếng. Rồi mỉm cười.


Nếu có thể tôi muốn chúc ông sức khoẻ. Không chỉ ông, cả người phụ nữ mỗi lần mở cửa thấy một người hâm mộ nhiệt thành lại càu nhàu, dù bà không tiếc thời gian ký tặng cho họ. Và nhiều người khác nữa. Tôi mong họ khoẻ, tôi mong họ bình an. Và dù ít hay nhiều, cách này hay cách khác, tôi mong họ tiếp tục viết, với tất cả niềm vui thích của đọc và viết. Bởi họ là những người hùng của tôi, và đã cứu rỗi cuộc đời này.




4. 'Cause It's snoggletog (quấnchănbông) time. And you are amazing just the way you are. Be cool!














P.s: May I have the permission to write you?

- đây là cái gì thì lần sau hẳn viết.



2 nhận xét:

  1. bài này gắn 1 lần 3 cái nhãn "hot" luôn nha em, vừa nhạc, vừa phim, vừa sách... y như là TL đang gào lên: em muốn ôm cả đất, em muốn ôm cả trời... hehe.

    ok, đừng biết và đừng chết :))

    Trả lờiXóa