Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

nữ nhân hào kiệt hay tổn thương là gái tính.


* tên nhân vật trong bài đã được thay đổi, không phải để bảo vệ sự riêng tư, mà vì tui thích đổi. bài đăng lượm về mà chưa báo cho tác giả biết, bởi coi thì coi mà la nho nhỏ thôi nghe.




1. Xuân Quỳnh nói:
"Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ta cũng chẳng yêu ta."

Thời nay nói:
Không cần phải tốn công lừa dối phụ nữ, vì chính họ đã tự lừa dối họ.

Họ vì họ, mà phụ nữ không vì bản thân. Chúng ta đã quen được dạy phải yêu thương, vị tha, chung thủy.
Người ta đánh đồng hoa và phụ nữ, phụ nữ và tình yêu. Chúng ta vì thế được "lập trình" yêu thương. Hết lòng. Mong manh là cái đẹp. Tổn thương là nữ tính.
Đàn ông có được lập trình vậy không? Không. Họ phải khôn ngoan, vững vàng, có tiếng tăm với đời.

Đặt bản thân lên trước, để mọi người bảo là thứ đàn bà ích kỷ nhỏ nhen tầm thường, có thể sẽ sống sót.
Đặt tình yêu là thứ gia vị. Cuộc sống có đủ thăng trầm rồi, tìm và yêu thứ nhẹ nhàng. Còn tình yêu đó có vĩ đại, con người đó đáng để ta hy sinh hay không, cần nhều thời gian và sư kiện để xem xét.

Chò, nếu có, thì Chò cứ yêu đi, yêu lãng mạn, yêu mộng mơ, dám yêu dám hận, kểu gì cũng được, chỉ nhớ giữ cho mình một con mắt mở. Vì cuộc đời Chò quá đẹp, để có thể bó phí cho ai đó làm nhàu nát nó.

Và người con gái phải nhớ, mình không phải pha lê Tiệp Khắc - đập là bể. Quả tim có sự sống, như cây sẽ lại đâm chồi. Một năm có bốn mùa, nếu có một mùa mang tên Tuyệt vọng, thì nó rồi cũng sẽ qua.


- Đầu Lâu



2.

Nim,

Tối qua, dì La tình cờ bật ti vi lên và xem được một xíu "The Glee project", chương trình tuyển diễn viên cho phim truyền hình Glee phần ba. Ryan Murphy, đạo diễn phim, đã nhận xét một bạn thí sinh, đại khái như thế này: Tui thấy bạn rất tuyệt blah blah blah. Duy chỉ có một điều làm bạn "thiệt thòi" hơn ba thí sinh còn lại là suốt cả cuộc thi tui chưa bao giờ thấy bạn vulnerable. Vulnerability là điều mà nhiều người thích ở Glee vì họ nhìn thấy bản thân mình trong đó. Ở Glee, ai cũng từng một lần vulnerable, dù đã từng mạnh mẽ nhất. Họ có ước mơ, rồi đến một ngày ước mơ nhỏ xinh đó vỡ ra từng mảnh, và họ be vulnerable ...

Những điều Ryan Murphy nói đã gây ấn tượng rất mạnh với dì. Hồi dì mười chín hai mươi tuổi như các bạn thí sinh này, không ai nói cho dì nghe điều đó, hoặc có thể đã có người nói nhưng dì hoặc hung hăng cố chấp hoặc chưa đủ hiểu biết để đón nhận nó. Dì luôn ước mình đã có thể thấu hiểu điều này sớm hơn. Rằng being vulnerable is O.K. How uncertainty and constant change can be O.K. Sai lầm, thất bại, yếu ớt, chia tay, li dị, phá sản ... is O.K. Với Ryan, ổng còn mong nhìn thấy vulnerability ở thí sinh của mình. Hey, ai có thể đứng trước người khác để nói điều này cơ chứ: Êh, tao mong nhìn thấy mày thất bại, sai lầm, yếu ớt, mong manh dễ vỡ...? Những điều đó mà cũng được trông ngóng mong chờ ư? Những điều mà trước đây dì tránh như hủi, cố gắng xây thành đắp lũy để ngăn mình không dính líu tới bọn hắn vì nếu thế thì đời mình toi rồi...

Ngày mai, con tròn tháng. Dì mong con đủ may mắn để gặp được một người nói cho con nghe những điều tương tự như ông Ryan Murphy và đủ hiểu biết để đón nhận những lời đó như là chiếc chìa khóa mở mang đầu óc con ra với thế giới vô cùng rộng lớn và vi diệu này. Cái thế giới mà ở đó, con sẽ hiểu được rằng: The opposite is also true.

P/S: Tối nay là trung thu nè Nim.


- Bảo Anh










2 nhận xét: