Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Ne pas à chercher comprendre.



1. Mỗi khi không thể chịu nổi, tôi lại muốn viết. Viết không phải là điều quan trọng, kể cả những gì được viết ra cũng vậy. Cũng như viết thư, một hành động tử tế khi và chỉ khi (nó) được đọc lên. Và bức thư đầu tiên tôi viết, theo đúng nghĩa một bức thư, chính là hành động tử tế nhất tôi từng nhận được. Tôi viết thư cho người lạ

Khi không thể chịu nổi, tôi muốn viết. Khác với ở trên, tôi muốn viết và tôi viết toàn những nguệch ngoạc vô nghĩa, hầu như vô nghĩa. Giống như khi cố ghép từng mảng rời thành một bức tranh giấy xé, mỗi đoạn viết của tôi là những phân mảnh rời rạc mà khi được nối lại, chúng không biểu hiện cái gì khác ngoài sự vụn vặt, lung tung và phóng túng của đường nét: dễ dàng nhận thấy những vết răng cưa nham nhở chằng chéo bề mặt; hoặc đơn giản và rõ ràng hơn, là biểu hiện của những nỗ lực bất thành: tôi thực sự không biết viết gì.

Bức thư đầu tiên tôi viết là như vậy, và tôi thực sự thích điều đó: tôi viết vì tôi cần phải viết. Và vì câu chuyện đã thúc đẩy tôi nữa: tôi không thể chịu nổi sự im lặng này.

Bức thư thứ hai tôi viết, cũng vậy, cho một người lạ. Cũng là những phân đoạn rời rạc được đặt cạnh nhau một cách tùy tiện, cũng bởi được thúc đẩy bởi một câu chuyện mà tiếp tục im lặng là không thể chịu đựng được, mà cũng là bức thư không bao giờ được gởi đi. Đó là điều khác biệt đầu tiên: bức thư thứ hai không bao giờ được gởi đi. Như hy vọng về câu chuyện buồn không bao giờ lại được kể.

Hiếm khi tôi có cảm giác thúc bách như vậy. Hiếm khi tôi cần phải viết như vậy. Và hiếm khi tôi có cảm giác trần trụi đến vậy, trước những gì được viết ra.


2. Một lần nữa, tôi lại muốn viết. Một lần nữa, tôi lại không biết viết gì.

Ziegler đưa cái bát ra, lắc lắc cái khẩu phần thường rồi đứng đó đợi. "Mày còn muốn gì nữa?" Blockaltester hỏi: hắn ta không nghĩ Ziegler được quyền có khẩu phần thêm và đẩy anh ta ra, nhưng Ziegler quay lại và nhẫn nhục xin nữa. Anh ta rõ ràng bị chuyển sang bên trái mà, Blockaltester cứ đi mà xem chỗ phiếu, anh ta có quyền nhận suất đúp. Khi lấy được rồi, Ziegler lặng lẽ mang về giường ăn.


3. Đừng cố mà hiểu. Với những câu chuyện như thế, chỉ có thể chờ đến lúc gấp sách lại, mà khóc.















4 nhận xét:

  1. bởi vậy hẹn hò cho dữ dô rồi mãi mãi ko thấy thư tới! xùy xùy

    Trả lờiXóa
  2. sach gi do? chi mua , khong muon nua.^^

    Trả lờiXóa
  3. làm sao hiểu nổi...khóc được đã là can đảm lắm rồi.

    Trả lờiXóa