Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

kể một câu chuyện buồn



Vào một ngày đẹp trời người ta chỉ muốn chết
đem tất cả giỏ hoa cất vào nhà
mây dầy hụ không bàn tay nào chạm vào được

Vào một ngày trời đẹp người ta chỉ muốn khóc
lôi ký ức ngọ nguậy ra lau rồi chùi
quá khứ như một con quái không tên
với những chuyện tưởng chừng biết rõ lại ngỡ ngàng như mới
lạ lẫm với bất ngờ

Vào một ngày trời lạnh người ta thấy mình trên phố
những chiếc bóng xám loang loáng vút qua
cỗ quan tài nhún mình chào nhà tang lễ
chuyến xe cuối cùng chậm rịt tìm lối trong đám kẹt đường

rồi một ngày người ta thấy những cơn không thõa
trong ánh nhìn cụt lủn của kẻ đối diện không còn nét mặt nào đáng chán hơn
nói những lời cũ cụt lủn của hơn mười năm trước
"khi mà tao còn trẻ ..."
rồi lặng im không thêm nổi lời nào


Vào một ngày trời đẹp người ta mặt mặc áo ấm
ngước mặt lên chỉ để thấy màu nắng vàng
ngửi gió xanh lướt qua táng lá sáng
bàn chân ngoe nguẩy lạnh
không cả nhìn ai,
rồi người ta chết.

Vào một ngày đẹp trời tốt nhất là người ta đi chết
chọn một chỗ vắng không ai ngồi cùng
không có ánh mắt nào nhìn nài nỉ
không cả khuôn mặt nào quen
không tiếng điện thoại kêu không gì cả,
không gì cả
nghe tiếng nhạc vang những lời rền rĩ
Tôi muốn chết
Tôi muốn chết
Tôi muốn
muốn chết
muốn chết
muốn
muốn
muốn
chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết. chết.


rồi kể một câu chuyện buồn.
















6 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. hình như là thơ hay

    giá mà chết thật có khi thơ hay hơn:)

    "mặc áo ấm" chứ kg phải "mặt áo ấm"

    Trả lờiXóa
  3. không thèm chữa luôn he he

    mà giá như là thơ thì hay, nhỉ!

    Trả lờiXóa
  4. giá mà được chết như thơ !

    Trả lờiXóa
  5. Nên chết. Chết lẹ đi để hồi sinh cho sớm nhá ^^

    Trả lờiXóa