1.
Lúa lưng ong lấp ló ngoài đồng
Ôi quê ta,
con cún nhỏ lăn cỏ bên đường.
Quê mình còn nghèo lắm. Mà buồn nhất là dân mình không biết mình nghèo.
2. Nếu có điều gì để nói, dù quả thật không có gì để nói, về cái tổ chim ấy, cái tổ chim lững lờ treo ở ngay phía trên ấy, khi mà một ai đó vừa bay qua tổ cúckoo, thì đó quả thật là đẹp! Tôi thật thích nó. Vì nó đẹp. Mà nó có không đẹp thì tôi cũng vẫn thích nó. Thật thế! Như thể nhìn một đứa con gái đứng trước gương, thấy nó mỉm cười vì nó đẹp ấy; hay như lúc Holden, cái gã chửi thề nhắng nhít ấy, cười khi nhìn em Phoebe chơi cưỡi ngựa gỗ quay: quay tròn, quay tròn, quay tròn.
3. Có sự khác biệt lớn giữa chấp nhận và thực sự có thể trở thành. Như việc có thể bứt mình ra khỏi cái chuỗi tuần hoàn của đời sống: tôi thức dậy, tôi làm việc, tôi nghỉ ngơi, tôi làm việc, tôi về nhà, tôi nghỉ ngơi, tôi thức dậy, dường như cần nhiều hơn là những lý do; hoặc không cần lý do gì: tôi trở thành cái tồn tại như nó tồn tại, và chỉ vì tôi tồn tại, dù điều đó có hay không gây nên những tổn thương sâu đậm cho một ai khác, dù tôi đó có muốn hay không. Hay như đi về phía tây mặt trời: có thể cần có những lý do, hoặc là không gì cả, người ta cứ thế đi về phía tây mặt trời. Không có gì cả. Cần có những lý do để chấp nhận, hoặc không gì cả, người ta cứ thế mà đi về phía tây mặt trời.
Tôi phát hiện ra đây không phải là câu chuyện tình. Tôi phát hiện ra nó quá kém giai điệu. Hoặc không có giai điệu. Tất cả chỉ là màn mờ màu ghi của những xam xám lẩn khuất trong đầu mình. Tôi phát hiện ra tôi không phải đang nhìn thấy thế giới đó hiện lên. Tôi thấy nó trở lại. Cứ như đọc lại câu chuyện tương lai về cuộc đời mình.
quà của anh đâu?
Trả lờiXóacó in ít quà, anh có muốn lấy?
Trả lờiXóathì em gởi. :|
Trả lờiXóanhiều ít gì cũng lấy
Trả lờiXóa"Quê mình còn nghèo lắm. Mà buồn nhất là dân mình không biết mình nghèo."
Trả lờiXóaSounds so sad...